“Lạy Chúa này con đây!” – Hành trình của một tiếng thưa

“LẠY CHÚA, NÀY CON ĐÂY!” – HÀNH TRÌNH CỦA MỘT TIẾNG THƯA

Có những lúc trong đời sống đức tin, tôi tự hỏi: “Ơn gọi là gì? Vì sao Chúa lại chọn tôi? Và tôi phải sống điều ấy thế nào giữa thế giới đầy bận rộn hôm nay?” Ba ngày tĩnh tâm với sáu chủ đề đã cho tôi một câu trả lời trọn vẹn – không bằng lý thuyết, nhưng bằng một hành trình nội tâm, dẫn tôi từ khởi điểm của tiếng gọi cho đến việc can đảm bước đi trong tình yêu và tín thác.

Hành trình ấy bắt đầu trong thinh lặng, nơi tôi nghe được tiếng Chúa vang vọng: “Lạy Chúa, này con đây!” (1 Sm 3,10). Không phải ai khác, mà chính tôi – một con người nhỏ bé, đầy giới hạn – được Chúa gọi đích danh. Như Samuel năm xưa, tôi cảm nhận được sự đánh động của một tiếng gọi từ tình yêu, mời tôi lắng nghe, bước ra khỏi vòng quay thường nhật để bước vào cuộc gặp gỡ thâm sâu với Thiên Chúa. Ơn gọi không bắt đầu từ khi tôi quyết định, mà từ khi tôi dám thưa tiếng “xin vâng” đầu tiên trong lặng thầm.

Nhưng tình yêu thật sự thì không dừng lại ở sự hiện diện, mà luôn thúc bách lên đường. Và thế là tôi được mời gọi thưa lên: “Dạ con đây, xin sai con đi” (Is 6,8). Giống như ngôn sứ Isaia, tôi được sai đi – không phải vì tôi tài giỏi, mà vì tôi sẵn lòng. Chúa không đợi tôi hoàn hảo, Ngài chỉ cần tôi mở lòng. Có thể điểm đến còn mờ mịt, sứ mạng còn chưa rõ ràng, nhưng một khi đã nghe được tiếng gọi của Chúa, tôi biết mình không thể ngồi yên nữa.

Thế nhưng, con đường theo Chúa không phải là thảm hoa hồng. Ngay lập tức, Lời Chúa mời gọi tôi đối diện với sự thật: “Ai muốn theo Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo” (Lc 9,23). Theo Chúa không chỉ là niềm vui dấn thân, mà còn là sự từ bỏ – từ bỏ cái tôi ích kỷ, tham vọng cá nhân, những gắn bó không cần thiết… Vác thập giá hằng ngày có thể là chấp nhận những hy sinh âm thầm, những hiểu lầm, những mệt mỏi. Nhưng tôi học được rằng: không có con đường Phục Sinh nào mà không đi qua Thập Giá. Và theo Chúa không phải là chọn con đường dễ dàng, mà là chọn con đường có ý nghĩa.

Giữa những thách đố ấy, tôi cảm thấy mình yếu đuối. Tôi đã từng hoang mang, sợ hãi, thậm chí muốn quay lui. Nhưng rồi Lời Chúa lại đến thật nhẹ nhàng mà mạnh mẽ: “Cứ an tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!” (Mc 6,50). Tôi chợt hiểu: Chúa không mời gọi tôi một mình đi trong bóng tối. Ngài đi cùng tôi, hiện diện trong từng biến cố, từng lần thất bại, từng giây phút cô đơn. Lời ấy không chỉ là lời trấn an, mà là một bảo chứng: Chúa là Đấng luôn ở đó, và tôi có thể tín thác hoàn toàn vào Ngài.

Suy nghĩ sâu hơn, tôi càng kinh ngạc khi nhận ra rằng: “Chúa đã gọi tôi từ khi tôi còn trong lòng mẹ” (Is 49,1). Ơn gọi không phải là sự ngẫu nhiên hay kết quả của một biến cố tình cờ. Tôi được yêu thương và chọn gọi ngay từ khi chưa chào đời. Tên tôi đã có trong trái tim Thiên Chúa. Tôi không phải là một người vô danh trong cuộc đời này, mà là một phần trong kế hoạch yêu thương của Ngài. Điều ấy cho tôi sức mạnh để sống ơn gọi không như một nghĩa vụ, nhưng như một đặc ân – một hành trình khám phá chính mình qua ánh nhìn yêu thương của Thiên Chúa.

Và cuối cùng, tôi được nhắc nhớ rằng: “Kho tàng ấy, chúng tôi lại chứa đựng trong những bình sành” (2 Cr 4,7). Tôi không cần cố gắng làm ra vẻ thánh thiện hay mạnh mẽ. Chính sự mong manh của tôi – sự mỏi mệt, giới hạn, những vết nứt trong tâm hồn – lại là nơi để ánh sáng Chúa chiếu qua. Tôi không được gọi để trở nên siêu nhân, mà là để trở nên người mang kho tàng ân sủng bằng sự khiêm tốn. Ơn gọi không đòi hỏi tôi phải hoàn hảo, nhưng đòi hỏi tôi phải thật.

HƯỚNG VỀ MỘT LỐI SỐNG MỚI

Từ sáu chủ đề, tôi nhận ra rằng: ơn gọi không phải là một khoảnh khắc chớp nhoáng, mà là một tiến trình suốt đời. Một tiến trình bắt đầu bằng việc lắng nghe và kết thúc bằng sự trao hiến trọn vẹn.

Tôi được mời gọi:

  • Lắng nghe tiếng Chúa, trong thinh lặng mỗi ngày.
  • Sẵn sàng lên đường, không sợ ngại gian khó.
  • Vác thập giá mình, với tình yêu và hy vọng.
  • Tin tưởng vào sự hiện diện của Chúa, trong từng biến cố.
  • Nhận ra giá trị bản thân, từ kế hoạch đời đời của Ngài.
  • Sống thật với chính mình, và để ân sủng Chúa rạng ngời qua những giới hạn.

Lạy Chúa Giêsu, con xin thưa: Này con đây!
Xin sai con đi, xin giúp con vác thập giá với lòng can đảm, xin cho con đừng sợ khi bóng tối vây quanh. Xin cho con luôn xác tín rằng mình được yêu, được gọi và được sai đi – dù con chỉ là một “bình sành”, con vẫn có thể mang kho tàng vô giá là chính Ngài.
Amen.

Tĩnh tâm năm Cộng đoàn Đệ tử