TÂM SỰ MÙA GIÁNG SINH
Thúy Quyên – Tiền Tập Viện
Giáng Sinh năm nay đến với con trong một không gian rất khác. Không còn là những ngày vội vã chuẩn bị bên gia đình, không còn những âm thanh quen thuộc, tất bật nơi giáo xứ hay những buổi sum họp ấm áp. Giáng Sinh này đến trong sự nhộn nhịp của sự chuẩn bị trang trí bên ngoài tại Nhà dòng nhưng cùng với đó là sự bình lặng của đời sống thánh hiến, nơi con đang học cách sống chậm lại, lắng nghe nhiều hơn, và ở lại sâu hơn với chính mình và với Chúa. Con bước vào môi trường mới, giai đoạn mới với nhiều cảm xúc đan xen. Có niềm vui vì được ở gần Chúa hơn, được sống trong một môi trường giúp con hướng lòng về những giá trị thiêng liêng. Nhưng cũng có không ít bỡ ngỡ. Mọi sự còn mới, nhịp sống còn lạ, và chính con cũng đang dần khám phá lại con người thật của mình. Con nhận ra mình giống như máng cỏ nơi Chúa được sinh ra: đơn sơ, chưa hoàn thiện, còn nhiều giới hạn. Con chưa hiểu hết bản thân, chưa biết chắc con sẽ đi đến đâu, chưa đủ trưởng thành trong đời sống thiêng liêng. Nhưng Chúa vẫn đến, Chúa không đợi con trở nên xứng đáng rồi mới bước vào đời con. Chính sự hiện diện dịu dàng của Chúa là điều giúp con từng ngày được uốn nắn và lớn lên.
Con bước vào đời sống này với nhiều ước mơ, nhưng cũng không ít bỡ ngỡ. Con mang theo những ước mơ rất đẹp, nhưng cũng không thiếu những lo âu âm thầm. Có những ngày con thấy lòng mình đầy nhiệt huyết, muốn dâng hiến tất cả cho Chúa. Nhưng cũng có những lúc con chạm vào sự yếu đuối của chính mình: nhớ nhà, nhớ những điều quen thuộc, hoang mang trước tương lai còn mờ phía trước. Con nghĩ mình đã sẵn sàng, nhưng khi thực sự bước vào, con mới nhận ra: dâng hiến không phải là một cảm xúc cao trào, mà là một hành trình dài của sự trung thành, của việc học yêu từng ngày, ngay cả khi lòng không còn nhiều hứng khởi. Giáng Sinh cũng giúp con nhìn lại những động lực ban đầu khi con bước vào giai đoạn tiền tập. Có thể là một thao thức mơ hồ, một lời mời gọi âm thầm, hay một ước mong sống một đời ý nghĩa hơn. Con hiểu rằng, trong giai đoạn này, Chúa không thúc ép con phải trả lời ngay, nhưng mời con thành thật với chính mình, thành thật với Chúa, và kiên nhẫn để ơn gọi được lớn lên trong thinh lặng.
Trong đêm Giáng Sinh, con dừng lại thật lâu trước hang đá. Con nhìn Hài Nhi Giêsu – bé nhỏ, mong manh, nằm trong máng cỏ nghèo hèn. Chúa đến với thế gian không bằng sức mạnh, nhưng bằng sự yếu đuối. Chúa không chinh phục lòng người bằng quyền lực, nhưng bằng sự hiện diện thầm lặng. Và đó cũng là con đường Chúa mời gọi con bước theo, một con đường mang hình dáng của máng cỏ ấy – đơn sơ, âm thầm, và điều duy nhất bảo đảm là tình yêu Chúa. Chúa Giêsu đã không chọn sinh ra trong cung điện, nhưng trong nghèo khó. Chúa không đến trong ánh hào quang, mà trong thinh lặng và bé nhỏ. Nhìn Hài Nhi nằm đó, con chợt hiểu: con đường thánh hiến mà con đang bước theo cũng là con đường của sự nhỏ bé, của từng ngày âm thầm hiến dâng, không ồn ào, không được nhìn thấy.
Con từng nghĩ đời sống thánh hiến là nơi con sẽ làm được những điều lớn lao cho Chúa. Nhưng Chúa Giáng Sinh dạy con một điều khác: trước khi làm điều gì cho Chúa, con được mời gọi ở lại với Chúa. Như máng cỏ không “làm” gì cả, nhưng chỉ hiện diện để Chúa được sinh ra. Con học nơi Đức Maria thái độ lắng nghe. Mẹ không hiểu hết mọi sự, nhưng Mẹ tin. Mẹ không kiểm soát tương lai, nhưng Mẹ phó thác. Nơi thánh Giuse, con học sự trung tín trong những điều không rõ ràng, khi con đường phía trước còn nhiều câu hỏi. Con nhận ra mình đang học lại từ đầu cách sống: sống không dựa vào những phù hoa bám víu, không tìm giá trị nơi việc được nhìn nhận, nhưng nơi sự trung tín trong những việc bổn phận hằng ngày hay trong các việc hy sinh rất nhỏ. Trong đời sống tiền tập, có những lúc con cảm thấy hăng hái, nhưng cũng có lúc con chạm vào sự khô khan. Có những ngày cầu nguyện nhẹ nhàng, nhưng cũng có những ngày con không biết phải nói gì với Chúa. Con học rằng những điều ấy không phải là thất bại, mà là một phần rất thật của hành trình phân định. Như Giáng Sinh không đến trong ánh sáng rực rỡ, nhưng trong đêm tối, hành trình ơn gọi của con cũng đang được hình thành trong những lúc con chưa thấy rõ đường đi.
Con học nơi các mục đồng một trái tim đơn sơ. Họ không chuẩn bị gì nhiều, không mang theo điều gì lớn lao. Họ chỉ lên đường khi nghe tiếng gọi, và đến với Hài Nhi bằng chính con người thật của mình. Con cũng vậy. Con đến với đời sống thánh hiến không phải vì con xứng đáng hơn ai, mà vì con đã nghe một tiếng gọi, rất nhẹ, nhưng đủ để con không thể làm ngơ.
Giáng Sinh giúp con chấp nhận sự nghèo khó của chính mình. Con nghèo về kinh nghiệm, nghèo về sự trưởng thành thiêng liêng, và nhiều khi nghèo cả về niềm tin. Nhưng chính trong sự nghèo ấy, Chúa chọn đến. Con hiểu rằng đời thánh hiến không phải là con dâng cho Chúa những gì hoàn hảo nhất của mình, mà là để Chúa bước vào những giới hạn rất thật nơi con, và từng chút một biến đổi con từ bên trong, để con được uốn nắn và lớn lên trong ân sủng.
Giáng Sinh cũng làm con đối diện với nỗi nhớ. Nhớ gia đình, nhớ những điều thân quen, nhớ chính con người con của những ngày trước. Nhưng trong nỗi nhớ ấy, con học cách phó thác. Con hiểu rằng theo Chúa không phải là mất đi, mà là để cho Chúa sắp xếp lại mọi mối tương quan trong tình yêu của Người. Như Chúa Giêsu đã rời vòng tay ấm áp của Chúa Cha để bước vào thân phận con người, con cũng được mời gọi rời bỏ những an toàn quen thuộc để tin rằng Chúa đang dẫn con đi con đường tốt nhất.
Trong đêm Giáng Sinh, con không xin Chúa cho con trở thành một người giỏi giang hay một người thánh thiện ngay lập tức. Con chỉ xin ơn được ở lại: ở lại với Chúa khi lòng con khô khan, ở lại với chị em khi con chưa hiểu hết nhau, ở lại với lời cam kết và lòng khao khát ban đầu khi những cảm xúc đẹp dần phai. Con tin rằng chính sự ở lại ấy, dù âm thầm và khó khăn, sẽ là nơi Chúa tiếp tục được sinh ra mỗi ngày.
Giáng Sinh không chỉ là một kỷ niệm, mà là một mầu nhiệm đang tiếp diễn. Mỗi ngày con sống đời thánh hiến là một lần Chúa muốn được sinh ra trong hoàn cảnh cụ thể của con: trong giờ kinh sớm khi con còn buồn ngủ, trong công việc nhỏ không ai để ý, trong những giới hạn và vấp ngã rất người của con. Và con tin rằng, nếu con đủ khiêm tốn để trở thành một máng cỏ nhỏ bé, thì Chúa sẽ làm phần còn lại.
Lạy Chúa Hài Đồng, Giáng Sinh này, con đặt đời con trước máng cỏ. Con không có gì để khoe khoang, chỉ có một trái tim đang học cách yêu và trung thành. Con đặt trước mặt Chúa một con người còn đang tìm kiếm. Con chưa biết mình sẽ đi đến đâu, nhưng con muốn bước đi với Chúa. Xin cho con biết lắng nghe, biết chờ đợi, và biết tín thác. Xin cho con biết bước đi từng ngày trong ánh sáng dịu dàng của Chúa, biết chấp nhận sự bé nhỏ của mình, và tin rằng chính nơi đó, Chúa đang làm những điều lớn lao nhất. Xin cho đời thánh hiến của con, dù còn non trẻ, trở thành một máng cỏ nhỏ bé để Chúa tiếp tục được sinh ra cho thế giới hôm nay. Lạy Chúa Hài Đồng, xin ở lại với con. Xin dạy con yêu con đường bé nhỏ mà Chúa đã đi. Xin cho giai đoạn tiền tập này trở thành một thời gian ân sủng, nơi con học nhận ra tiếng Chúa giữa những điều rất đơn sơ của đời sống mỗi ngày. Và xin cho Giáng Sinh này trở thành khởi đầu mới: khởi đầu của một đời sống dâng hiến đơn sơ, khiêm nhường, nhưng trọn vẹn thuộc về Chúa.
