Thơ – Thương lắm Miền Tây

 Thơ: THƯƠNG LẮM MIỀN TÂY

Miền Tây thương lắm ai ơi!
Về quê hối hả lệ rơi đầy tràn
Nhìn cảnh vượt chốt hàng hàng
Dòng người ròng rã về làng về quê
Trên đường miễn phí thấy mê
Không đồng đủ thứ không chê thứ gì
Nhận quà tâm tạc lòng ghi
Tấm lòng nhân ái từ bi tuyệt vời


Con đường xa tắp mù khơi
Mồ hôi nhễ nhãi rã rời tay chân
Miền Tây xa lắm không gần
Nhưng gần ở chỗ tình thân đậm đà
Dọc đường mọi chỗ là nhà
Dừng xe nghỉ mệt thật là xót xa
Dưới trời nắng nóng rát da
Hay mưa tuôn đổ đều là khổ thân
Gương mặt ai cũng bần thần
Mong cho được sớm về gần quê hương

Các em bé rất dễ thương
Theo Cha theo Mẹ trên đường về quê
Bơ phờ vất vưởng ê hề
Đói cơm khát sữa tư bề khổ đau
Có người về tuốt Cà Mau
Nơi miền cuối Việt hỏi sao mệt đừ
Chưa kể đến việc xe hư
Đẩy xe mệt lã ngồi thừ người ra
Sóc Trăng tôi ở Tỉnh nhà
Năm mươi ngàn số về là quá đông
Dọc đường nhiều điểm không đồng
Đổ xăng miễn phí trong lòng thấy vui


Nghĩ suy rồi lại ngậm ngùi
Băng đường vượt khó ngược xuôi về nhà
Mỗi người về đến Tỉnh ta
Tập trung theo lệnh để mà cách ly
Xét nghiệm dịch tể hoài nghi
Phân loại dương tính để đi chữa lành
Còn người âm tính test nhanh
Cách ly hết hạn được nhanh về nhà
Nhưng mà vẫn giữ 5 K
cách ly tại chỗ nữa nha đừng sầu
Xe đạp thêm chở Bà bầu
Chồng đạp vất vả dốc cầu đẩy xe
Thảm cảnh đi bộ nữa nè
Vài trăm cây số lội lè lưỡi ra
Dù xa quyết phải về nhà
Không còn trụ được thôi thà về quê
Xót cảnh nhà trọ cho thuê
Thiếu tiền đuổi cổ ra về cho mau
Thương thay cảm cảnh sầu đau
Đành lau nước mắt dọn mau đau lòng

Đợi chờ chỉ thị mới mong
Cho qua các trạm khỏi vòng kiểm tra
Càng nghĩ càng thấy xót xa
Lòng đau ruột thắt như là kim châm
Bây giờ chỉ biết âm thầm
Khẩn cầu xin Chúa Thánh Tâm chúc lành
Cho cơn đại dịch qua nhanh
Trần gian sống cảnh an lành như xưa.

Cát Bụi