Suy niệm Lời Chúa hằng ngày – Tuần XV Thường Niên

THỨ HAI TRONG TUẦN XV TN

TIN MỪNG: Mt 10, 34 – 11,1

10 34 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Anh em đừng tưởng Thầy đến đem bình an cho trái đất ; Thầy đến không phải để đem bình an, nhưng để đem gươm giáo. 35 Quả vậy, Thầy đến để gây chia rẽ giữa con trai với cha, giữa con gái với mẹ, giữa con dâu với mẹ chồng. 36 Kẻ thù của mình chính là người nhà.

37 “Ai yêu cha yêu mẹ hơn Thầy, thì không xứng đáng với Thầy. Ai yêu con trai con gái hơn Thầy, thì không xứng đáng với Thầy. 38 Ai không vác thập giá mình mà theo Thầy, thì không xứng đáng với Thầy. 39 Ai tìm giữ mạng sống mình, thì sẽ mất ; còn ai liều mất mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm thấy được.

40 “Ai đón tiếp anh em là đón tiếp Thầy, và ai đón tiếp Thầy là đón tiếp Đấng đã sai Thầy.

41 “Ai đón tiếp một ngôn sứ, vì người ấy là ngôn sứ, thì sẽ được lãnh phần thưởng dành cho bậc ngôn sứ ; ai đón tiếp một người công chính, vì người ấy là người công chính, thì sẽ được lãnh phần thưởng dành cho bậc công chính.

42 “Và ai cho một trong những kẻ bé nhỏ này uống, dù chỉ một chén nước lã thôi, vì kẻ ấy là môn đệ của Thầy, thì Thầy bảo thật anh em, người đó sẽ không mất phần thưởng đâu.”

11 1 Khi Đức Giê-su ra chỉ thị cho mười hai môn đệ xong, Người rời chỗ đó, đi dạy dỗ và rao giảng trong các thành thị trong miền.

SUY NIỆM:

Lời Chúa hôm nay khiến chúng ta giật mình: “Thầy đến không phải để đem bình an, nhưng để đem gươm giáo.” Đức Giêsu không cổ vũ bạo lực, nhưng Ngài cảnh báo sự thật: theo Chúa là một chọn lựa đầy dứt khoát, đôi khi gây xáo trộn trong chính gia đình, bạn bè, xã hội. Tin Mừng là ánh sáng, mà ánh sáng thì luôn đối kháng với bóng tối. Chấp nhận bước theo Chúa là chấp nhận thập giá, là đặt Ngài làm ưu tiên trên mọi tương quan khác, kể cả những tình thân ruột thịt.

Ngài cũng mời gọi chúng ta “liều mất mạng sống mình vì Thầy”. Trong một thế giới tôn thờ tiện nghi và an toàn, lời này thật mạnh mẽ. Nhưng chính trong sự hy sinh đó, chúng ta lại tìm được sự sống thật, sự bình an sâu xa của người biết mình thuộc về Thiên Chúa.

Đồng thời, Chúa cũng dạy ta sống đón tiếp và trao ban. Một cử chỉ nhỏ, như ly nước lã cho người bé mọn, cũng đủ để Thiên Chúa ghi nhận và thưởng công. Sống Tin Mừng không chỉ là những hành động lớn lao, mà là sự trung tín và yêu thương trong những điều nhỏ bé hằng ngày.

Lạy Chúa Giêsu, xin cho con can đảm chọn Chúa mỗi ngày, giữa những chọn lựa khó khăn và những cám dỗ từ chối thập giá. Xin cho con đặt Chúa trên hết mọi sự, yêu Chúa hơn cả chính mình. Và trong những điều nhỏ bé nhất, xin cho con biết sống yêu thương, đón tiếp và phục vụ, để qua đó, con làm chứng cho Chúa giữa đời. Amen.

 

THỨ BA TRONG TUẦN XV TN

TIN MỪNG: Mt 10, 20 – 24

20 Khi ấy, Đức Giê-su bắt đầu quở trách các thành đã chứng kiến phần lớn các phép lạ Người làm mà không sám hối. Người nói :

21 “Khốn cho ngươi, hỡi Kho-ra-din ! Khốn cho ngươi, hỡi Bết-xai-đa ! Vì nếu các phép lạ đã làm nơi các ngươi mà được làm tại Tia và Xi-đôn, thì họ đã mặc áo vải thô, rắc tro lên đầu tỏ lòng sám hối từ lâu rồi. 22 Vì thế, Ta nói cho các ngươi hay : đến ngày phán xét, thành Tia và thành Xi-đôn còn được xử khoan hồng hơn các ngươi. 23 Còn ngươi nữa, hỡi Ca-phác-na-um, ngươi tưởng sẽ được nâng lên đến tận trời ư ? Ngươi sẽ phải nhào xuống tận âm phủ ! Vì nếu các phép lạ đã làm nơi ngươi mà được làm tại Xơ-đôm, thì thành ấy đã tồn tại cho đến ngày nay. 24 Vì thế, Ta nói cho các ngươi hay : đến ngày phán xét, đất Xơ-đôm còn được xử khoan hồng hơn các ngươi.”

SUY NIỆM:

Lời quở trách của Chúa Giêsu hôm nay thật nặng nề, nhưng cũng đầy xót xa. Những thành phố như Khoradin, Bết-xai-đa, và Ca-phác-na-um đã từng tận mắt chứng kiến những phép lạ, những dấu chỉ yêu thương và quyền năng của Thiên Chúa, nhưng lại không sám hối, không biến đổi đời sống. Trái tim họ trở nên lạnh lùng, chai đá, vì quen sống trong ơn lành mà không biết đáp trả.

Chúa cảnh báo rằng chính những nơi tội lỗi như Tia, Xi-đôn, hay Xơ-đôm – nếu được thấy những điều ấy – đã ăn năn từ lâu. Đó là một lời nhắc nhở mạnh mẽ cho mỗi chúng ta: ơn Chúa không thiếu, chỉ thiếu lòng đáp trả. Biết bao lần Chúa đã hành động trong cuộc đời ta, qua các biến cố, qua Thánh Thể, Lời Chúa, hay nơi tha nhân – vậy mà ta vẫn dửng dưng, trì hoãn, sống theo ý mình, chứ không hoán cải thật lòng.

Lạy Chúa Giêsu, xin cho con đừng chai lì trước tình yêu và lời mời gọi của Chúa. Xin cho con đừng để ơn Chúa trở nên vô ích trên cuộc đời con. Xin cho con ơn khiêm nhường và tỉnh thức, để nhận ra tội lỗi của mình, mau mắn trở về với Chúa mỗi ngày, nhờ đó, con không phải nghe lời quở trách nặng nề nhưng được sống trong lòng Chúa xót thương. Amen.

 

THỨ TƯ TRONG TUẦN XV TN

TIN MỪNG: Mt 10, 25 – 27

25 Khi ấy, Đức Giê-su cất tiếng nói : “Lạy Cha là Chúa Tể trời đất, con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu không cho bậc khôn ngoan thông thái biết mầu nhiệm Nước Trời, nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn. 26 Vâng, lạy Cha, vì đó là điều đẹp ý Cha.

27 “Cha tôi đã giao phó mọi sự cho tôi. Và không ai biết rõ người Con, trừ Chúa Cha ; cũng như không ai biết rõ Chúa Cha, trừ người Con và kẻ mà người Con muốn mặc khải cho.”

SUY NIỆM:

“Lạy Cha, con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã mặc khải cho những người bé mọn.”

Trong đoạn Tin Mừng ngắn này, Chúa Giêsu dâng lời ngợi khen và cảm tạ Chúa Cha vì một điều rất đẹp lòng Cha: Ngài đã không mặc khải mầu nhiệm Nước Trời cho người tự cho mình là khôn ngoan thông thái, mà lại mở ra cho những tâm hồn đơn sơ, khiêm nhường – những “người bé mọn”.

Đây là một chân lý sâu xa của Tin Mừng: Thiên Chúa yêu thích ở lại với những ai biết sống nhỏ bé, tin tưởng và phó thác như trẻ thơ. Trong khi người khôn ngoan theo kiểu thế gian thường cậy dựa vào khả năng và lý luận của mình, thì người bé mọn đơn sơ lại mở lòng đón nhận và để Chúa dẫn dắt.

Chúa Giêsu còn nói thêm: chỉ Người mới biết rõ Chúa Cha, và chính Người là Đấng mặc khải Chúa Cha cho những ai Ngài muốn. Nghĩa là chỉ trong Chúa Giêsu, nhờ gắn bó với Người, ta mới thật sự hiểu được Thiên Chúa là Cha và sống trong mối tương quan yêu thương với Người.

Lạy Chúa Giêsu, con cảm tạ Chúa vì đã đến để dạy con biết Chúa Cha là Đấng yêu thương. Xin cho con luôn sống với tâm hồn đơn sơ, khiêm tốn và biết đón nhận Tin Mừng với lòng tin tưởng. Xin cho con không tìm đến Chúa bằng đầu óc tính toán khôn ngoan của thế gian, nhưng bằng trái tim đơn thành và lòng yêu mến chân thành. Amen.

 

THỨ NĂM TRONG TUẦN XV TN

TIN MỪNG: Mt 10, 28 – 30

28 Khi ấy, Đức Giê-su cất tiếng nói : “Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng. 29 Anh em hãy mang lấy ách của tôi và hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường. Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng. 30 Vì ách tôi êm ái, và gánh tôi nhẹ nhàng.”

SUY NIỆM:

“Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi…”

Lời mời gọi của Chúa Giêsu hôm nay thật dịu dàng và đầy an ủi. Giữa một thế giới đầy lo âu, áp lực và mỏi mệt, Chúa không yêu cầu điều gì cao siêu, nhưng mời gọi: “Hãy đến cùng tôi…” – một lời mời đầy yêu thương từ Đấng thấu suốt những gánh nặng tâm hồn con người.

Ngài không hứa cất đi mọi thử thách, nhưng Ngài hứa “cho nghỉ ngơi bồi dưỡng”, vì ách Ngài êm ái, gánh Ngài nhẹ nhàng. Cái ách của Chúa chính là sống theo Thánh Ý Cha, sống hiền hậu và khiêm nhường như Chúa. Khi chúng ta sống gắn bó với Chúa, chia sẻ gánh nặng với Ngài, thì cả những điều nặng nề nhất cũng trở nên nhẹ nhàng vì được tình yêu nâng đỡ.

Học với Chúa là học một lối sống: không ganh đua, không cao ngạo, không đè nặng trên người khác, nhưng sống đơn sơ, dịu dàng, và biết cảm thông. Từ đó, tâm hồn ta tìm được sự bình an đích thực.

Cầu nguyện
Lạy Chúa Giêsu, con đang mang trong mình biết bao mệt mỏi, lo toan và những gánh nặng đời thường. Xin cho con biết chạy đến với Chúa, đặt tất cả trong tay Chúa. Xin dạy con sống hiền hậu và khiêm nhường như Chúa, để tâm hồn con được nghỉ ngơi trong tình yêu Ngài. Amen.

 

THỨ SÁU TRONG TUẦN XV TN

TIN MỪNG: Mt 12, 1 – 8

1 Khi ấy, vào ngày sa-bát, Đức Giê-su đi băng qua một cánh đồng lúa ; các môn đệ thấy đói và bắt đầu bứt lúa ăn. 2 Người Pha-ri-sêu thấy vậy, mới nói với Đức Giê-su : “Ông coi, các môn đệ ông làm điều không được phép làm ngày sa-bát !” 3 Người đáp : “Các ông chưa đọc trong Sách sao ? Ông Đa-vít đã làm gì, khi ông và thuộc hạ đói bụng ? 4 Ông vào nhà Thiên Chúa, và đã cùng thuộc hạ ăn bánh tiến. Thứ bánh này, họ không được phép ăn, chỉ có tư tế mới được ăn mà thôi. 5 Hay các ông chưa đọc trong sách Luật rằng ngày sa-bát, các tư tế trong Đền Thờ vi phạm luật sa-bát mà không mắc tội đó sao ? 6 Tôi nói cho các ông hay : ở đây còn lớn hơn Đền Thờ nữa. 7 Nếu các ông hiểu được ý nghĩa của câu này : Ta muốn lòng nhân chứ đâu cần lễ tế, ắt các ông đã chẳng lên án kẻ vô tội. 8 Quả thế, Con Người làm chủ ngày sa-bát.”

SUY NIỆM:

“Ta muốn lòng nhân chứ đâu cần lễ tế”

Lời Chúa hôm nay mở ra cho chúng ta một ánh nhìn sâu xa về lề luật và lòng thương xót. Người Pha-ri-sêu chăm chăm giữ luật, đến mức không còn thấy con người, không thấy nhu cầu thực tế, chỉ thấy lỗi phạm. Trong khi đó, Chúa Giêsu – Đấng làm chủ ngày sa-bát – cho thấy luật được đặt ra là để phục vụ con người, chứ không phải để con người bị giam hãm trong luật.

Các môn đệ đang đói. Hành động bứt lúa ăn không phải là trộm cắp, mà đơn thuần là đáp ứng nhu cầu sống. Vậy mà họ bị kết án chỉ vì “không đúng ngày”. Chúa Giêsu nhắc lại chuyện vua Đavít và các tư tế – những người đã từng vượt qua giới hạn luật lệ vì hoàn cảnh cụ thể – để cho thấy lòng nhân hậu quan trọng hơn cả nghi lễ hình thức.

Câu nói: “Ta muốn lòng nhân chứ đâu cần lễ tế” là một lời nhắc nhở mạnh mẽ với mỗi chúng ta hôm nay. Có thể chúng ta vẫn giữ luật, vẫn đến nhà thờ, vẫn đọc kinh – nhưng nếu thiếu lòng cảm thông, thiếu trái tim biết yêu thương và tha thứ, thì tất cả trở nên rỗng tuếch.

Lạy Chúa Giêsu, xin dạy con biết sống đạo bằng trái tim, không chỉ bằng hình thức. Xin cho con đừng trở thành người cứng nhắc trong lề luật mà quên mất con người, quên mất lòng xót thương. Xin cho con học nơi Chúa sự cảm thông và nhân hậu, để con biết sống công bằng nhưng cũng đầy yêu thương. Amen.

 

THỨ BẢY TRONG TUẦN XV TN

TIN MỪNG: Mt 12, 14 – 21

14 Khi ấy, nhóm Pha-ri-sêu ra khỏi hội đường, bàn bạc để tìm cách giết Đức Giê-su.

15 Biết vậy, Đức Giê-su lánh khỏi nơi đó. Dân chúng theo Người đông đảo và Người chữa lành hết. 16 Người cấm họ không được tiết lộ Người là ai. 17 Như thế là để ứng nghiệm lời ngôn sứ I-sai-a đã nói : 18 Đây là người Tôi Trung Ta đã tuyển chọn, đây là người Ta yêu dấu : Ta hài lòng về Người. Ta sẽ cho Thần Khí Ta ngự trên Người. Người sẽ loan báo công lý trước muôn dân. 19 Người sẽ không cãi vã, không kêu to, chẳng ai nghe thấy Người lên tiếng giữa phố phường. 20 Cây lau bị giập, Người không đành bẻ gãy, tim đèn leo lét, chẳng nỡ tắt đi, cho đến khi Người đưa công lý đến toàn thắng, 21 và muôn dân đặt niềm hy vọng nơi danh Người.

SUY NIỆM: 

“Cây lau bị giập, Người không đành bẻ gãy”

Đoạn Tin Mừng hôm nay cho thấy hai thái độ trái ngược nhau: một bên là sự thù ghét và âm mưu giết hại của nhóm Pha-ri-sêu; bên kia là lòng thương xót sâu thẳm và sự âm thầm của Chúa Giêsu – Người Tôi Trung hiền lành mà ngôn sứ Isaia đã loan báo.

Dù bị chống đối, Chúa không tìm cách đối đầu, cũng không phản ứng ồn ào. Ngài lặng lẽ lánh đi, nhưng vẫn tiếp tục sứ mạng chữa lành và yêu thương. Chúa không dùng quyền lực hay phép lạ để tự vệ, mà sống trọn vẹn sứ mạng Người Tôi Trung: dịu dàng, khiêm hạ, yêu thương cả những kẻ yếu đuối nhất.

Hình ảnh “cây lau bị giập không đành bẻ, tim đèn leo lét không nỡ tắt” diễn tả một Thiên Chúa nhân từ tuyệt đối – Đấng không loại trừ ai, nhưng luôn kiên nhẫn, chờ đợi, nâng đỡ những ai yếu lòng, tổn thương, lạc bước. Chính nơi Chúa, con người tội lỗi và thất vọng tìm lại được hy vọng.

Lạy Chúa Giêsu, con cảm tạ Chúa là Đấng hiền lành và giàu lòng thương xót. Giữa thế giới đầy bạo lực và loại trừ, xin cho con học nơi Chúa sự hiền từ, âm thầm và khiêm nhường. Xin cho con biết cúi xuống với những “cây lau giập” bên đời – những con người đau khổ, thất vọng, yếu đuối – và đem đến cho họ hy vọng trong danh Chúa. Amen.