Gửi cô bạn trẻ

GỬI CÔ BẠN TRẺ

ANNA HOA MAI  (Đệ tử)

Chào em,

Bạn trẻ đang học cách dâng hiến cho Chúa.

Thế là đã một năm rồi nhỉ? Thấm thoát đã tròn một năm kể từ ngày em bước qua cánh cổng của Hội Dòng. Một năm – không dài, nhưng đủ để em cảm nhận được những điều mới lạ mà trước đây em chưa từng nghĩ tới.

Em là một bạn trẻ, đang chập chững với những bước đi đầu tiên trên hành trình đời tu , con đường tràn ngập sự bình an nhưng cũng không thiếu những khó khăn và thách đố. Con đường ấy không phải lúc nào cũng bằng phẳng hay rực rỡ, nhưng lại chất chứa một vẻ đẹp rất thật, rất đơn sơ và rất thiêng liêng.

Có lẽ, đây là lần đầu tiên em ngồi lại với chính mình, không phải để lên kế hoạch cho ngày mai, cũng không phải để xem em đã “được gì” trong năm qua, mà là để thinh lặng, để lắng nghe từng nhịp đập rất nhỏ nơi lòng mình. Nhịp đập nơi con tim đang học cách trao trọn cho Đấng chịu đóng đinh. Dù đôi chân em còn chưa vững và có những bước đi ngập ngừng, nhưng em vẫn bước tới với một trái tim biết rung động trước Đấng mà em yêu.

Em đã chọn dâng mình cho Chúa, đó là một quyết định không dễ dàng. Bởi lẽ, em đã phải nhiều đêm đối diện với những cuộc đấu tranh âm thầm. Em đã viết nên bước ngoặt của riêng mình: Từ bỏ những cuộc vui với bạn bè, những khoảnh khắc thoải mái và cuộc sống màu hồng bên Gia đình. Em không chọn những thú vui chóng qua của thế gian, nhưng chọn sự hạnh phúc vĩnh cửu nơi Chúa Giêsu.

Em chọn con đường dâng mình cho Chúa, con đường không có sự ồn ào, nhưng cũng không bao giờ là vô nghĩa. Con đường em đi không phải là đại lộ rực rỡ, không đầy hoa thơm gió mát hay ánh đèn lấp lánh như những con đường ngoài kia. Đường tu là con đường âm thầm, và đôi khi, chỉ có một mình em đối diện với chính mình trong nước mắt.

Em đã can đảm bước theo Chúa, dù có những ngày em thấy lòng chùn bước, và tự hỏi: “Sao lòng mình lại gợn sóng đến thế?” Cũng có những lúc em yếu đuối, thấy lòng mỏi mệt… Nhưng em biết, tình yêu không lớn lên trong sự dễ dàng. Tình yêu được tôi luyện trong thử thách, trong những đêm dài đầy trăn trở, trong những giờ phút em cảm thấy trống rỗng, cô đơn, hay cả những ngày mà em tự hỏi: “Mình có đang đi đúng đường không?”

Thế nhưng, chính trong những khoảnh khắc mong manh ấy, em lại cảm nhận được một điều gì đó rất dịu dàng nơi Chúa. Một ánh nhìn đầy thấu hiểu, một sự hiện diện lặng thầm nhưng không rời xa. Em bắt đầu hiểu ra rằng: đời dâng hiến không phải là để tránh né những bất toàn của mình, mà là để sống với chúng trong ánh sáng của lòng thương xót.

Có thể đôi khi em cảm thấy mình chẳng có gì để dâng, chẳng đủ thánh thiện, chẳng đủ mạnh mẽ. Nhưng Chúa không đòi em phải hoàn hảo. Ngài chỉ cần một tấm lòng chân thành, một trái tim dám mở ra, dẫu còn vụng về và đầy giới hạn.

Và em vẫn tiếp tục bước đi – đi từng bước nhỏ, từng lời nguyện thì thầm, từng hy sinh âm thầm trong đời sống hằng ngày. Em học cách sống đơn sơ, sống chậm lại để lắng nghe tiếng Chúa vang lên giữa những điều bình thường nhất: Trong một ánh mắt, một công việc lặp đi lặp lại, một giờ cầu nguyện tưởng chừng khô khan.

Em học cách yêu, không phải bằng những cảm xúc bay bổng, nhất thời, nhưng bằng sự kiên trì, bằng lòng trung tín nhỏ bé mỗi ngày. Yêu Chúa không chỉ là trong lúc hăng say, mà còn là trong lúc chẳng thấy gì, chẳng cảm được gì, nhưng vẫn chọn ở lại.

Và có lẽ, em đang lớn lên thật sự. Không phải lớn lên vì đã làm được điều gì vĩ đại, nhưng lớn lên vì em biết đặt mình nhỏ bé trước mặt Thiên Chúa. Em đang học cách để trái tim mình trở nên mềm mại hơn, khiêm tốn hơn, và biết rung động trước những điều đơn sơ mà trước đây em từng bỏ qua.

Chào em, bạn trẻ đã bước vào hành trình dâng hiến với một trái tim nhiệt thành.

Một năm qua chỉ là khởi đầu. Phía trước vẫn còn những mùa đợi chờ, những thử thách âm thầm, và cả những hoa trái mà giờ đây em chưa thể thấy. Nhưng hãy tin rằng, từng bước em đi – dù chậm, dù vụng về – vẫn có Chúa song hành. Người không ngừng nhìn em bằng ánh mắt trìu mến của một người Cha, một người Bạn, một người Tình yêu trung thành.

Cứ bước tiếp em nhé, bằng cả niềm tin và sự đơn sơ. Đời dâng hiến, dù âm thầm, nhưng là một bài ca đẹp – bài ca mà chính em, cùng với Chúa, đang viết nên mỗi ngày bằng chính đời sống của mình.