Tin mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Gioan (20,1-2.11-18)
1Sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần, lúc trời còn tối, bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi đến mộ, thì thấy tảng đá đã lăn khỏi mộ. 2Bà liền chạy về gặp ông Si-môn Phê-rô và người môn đệ Đức Giê-su thương mến. Bà nói: “Người ta đã đem Chúa đi khỏi mộ; và chúng tôi chẳng biết họ để Người ở đâu”. 11Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đứng ở ngoài, gần bên mộ, mà khóc. Bà vừa khóc vừa cúi xuống nhìn vào trong mộ, 12thì thấy hai thiên thần mặc áo trắng ngồi ở nơi đã đặt thi hài của Đức Giê-su, một vị ở phía đầu, một vị ở phía chân. 13Thiên thần hỏi bà: “Này bà, sao bà khóc?”. Bà thưa: “Người ta đã lấy mất Chúa tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu!”. 14Nói xong, bà quay lại và thấy Đức Giê-su đứng đó, nhưng bà không biết là Đức Giê-su. 15Đức Giê-su nói với bà: “Này bà, sao bà khóc? Bà tìm ai?”. Bà Ma-ri-a tưởng là người làm vườn, liền nói: “Thưa ông, nếu ông đã đem Người đi, thì xin nói cho tôi biết ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về”. 16Đức Giê-su gọi bà: “Ma-ri-a!”. Bà quay lại và nói bằng tiếng Híp-ri: “Ráp-bu-ni!” (nghĩa là “Lạy Thầy”). 17Đức Giê-su bảo: “Thôi, đừng giữ Thầy lại, vì Thầy chưa lên cùng Chúa Cha. Nhưng hãy đi gặp anh em Thầy và bảo họ: ‘Thầy lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của anh em, lên cùng Thiên Chúa của Thầy, cũng là Thiên Chúa của anh em’”. 18Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi báo cho các môn đệ: “Tôi đã thấy Chúa”, và bà kể lại những điều Người đã nói với bà.
SUY NIỆM
Trong cuộc sống, khi chúng ta càng yêu quý thứ gì thì mình càng không muốn mất nó. Giả như chúng ta bị thất lạc hay đánh mất nó, thì chúng ta dễ chìm trong cảm giác lo âu, sầu buồn, chỉ mong sao tìm gặp được nó.
Nơi trang Tin mừng hôm nay, Maria Madalena cũng nằm trong tình cảnh ấy. Bà đã mất Chúa Giêsu – người mà bà đã từng rất quý mến. Cho nên, bà đã khóc. Khóc thật nhiều. Khóc cho một cuộc chia ly trong vô vọng. Bởi Thầy Giêsu đã bị treo lên, đã bị đâm chết ngay trước mặt bà, thì còn gì có thể níu kéo được nữa. Bà chỉ còn một chút hy vọng trong sầu thảm, là được ở cạnh xác chết của Thầy. Thế mà cũng bị ai đó lấy mất. Vậy nên bà khóc!
Chính ngay lúc đó, những giọt nước mặn nơi khóe mắt ấy của bà đã chạm đến trái tim của Chúa Giêsu, cho nên Chúa Giêsu đã hiện ra để an ủi bà. Chúng ta thấy, việc sống lại là điều thật trọng đại, lẽ ra Chúa Giêsu cần về để thưa với Chúa Cha trước chứ, nhưng không, Người đã tạm gác lại để ưu tiên đến với Maria, đến với một tâm hồn đau khổ vì đang kiếm tìm thân xác Người.
Qua đó, Chúa Giêsu phục sinh cũng đang nói với mỗi người chúng ta: cần biết ưu tiên trong việc nhìn đến những mất mát, những nỗi thống khổ của anh chị em mình, thay vì chỉ tập trung vào chính mình. Nhiều khi chúng ta chỉ biết quan tâm đến những nhu cầu hay những sở thích của riêng mình mà quên rằng bên cạnh chúng ta vẫn còn có nhiều người cần được quan tâm và chăm sóc. Hôm nay, Chúa Giêsu mời gọi chúng ta một tinh thần luôn biết mở ra và đi đến với người khác. Truyền giáo không phải là đem đến cho người khác một hệ thống các kiến thức đức tin. Truyền giáo, trước hết và trên hết, là làm sao cho người khác cảm nhận được sự quan tâm, yêu thương trước khi nói về đức tin. Chỉ có như thế chúng ta mới có thể trở nên những chứng nhân đem tin vui phục sinh đến cho mọi người.
Lạy Chúa, nếu như khi xưa thánh Maria Madalena nhận ra được tình thương của Chúa Giêsu Phục Sinh dành riêng cho bà cách đặc biệt, đến nỗi bà đã mau mắn về báo tin cho các môn đệ, thì hôm nay, chúng con xin Chúa giúp chúng con không ngừng noi gương Chúa luôn biết quan tâm đến tha nhân, đồng thời, cũng xin giúp chúng con biết mau mắn loan báo Tin mừng bằng chính cuộc sống của mình. Amen.
Nguồn: Giáo phận Phú Cường