Suy niệm Lời Chúa | Thứ tư tuần XX mùa thường niên – Mt 20,1-16a

Tin mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Matthêu (20,1-16a)

1 Khi ấy, Đức Giê-su cất tiếng: “Nước Trời giống như chuyện gia chủ kia, vừa tảng sáng đã ra mướn thợ vào làm việc trong vườn nho của mình. 2Sau khi đã thoả thuận với thợ là mỗi ngày một quan tiền, ông sai họ vào vườn nho làm việc. 3Khoảng giờ thứ ba, ông lại trở ra, thấy có những người khác ở không, đang đứng ngoài chợ. 4Ông cũng bảo họ: ‘Cả các anh nữa, hãy đi vào vườn nho, tôi sẽ trả cho các anh hợp lẽ công bằng’. 5Họ liền đi. Khoảng giờ thứ sáu, rồi giờ thứ chín, ông lại trở ra và cũng làm y như vậy. 6Khoảng giờ mười một, ông trở ra và thấy còn có những người khác đứng đó, ông nói với họ: ‘Sao các anh đứng đây suốt ngày không làm gì hết?’ 7Họ đáp: ‘Vì không ai mướn chúng tôi’. Ông bảo họ: ‘Cả các anh nữa, hãy đi vào vườn nho!’ 8Chiều đến, ông chủ vườn nho bảo người quản lý: ‘Anh gọi thợ lại mà trả công cho họ, bắt đầu từ những người vào làm sau chót tới những người vào làm trước nhất’. 9Vậy những người mới vào làm lúc giờ mười một tiến lại, và lãnh được mỗi người một quan tiền. 10Khi đến lượt những người vào làm trước nhất, họ tưởng sẽ được lãnh nhiều hơn, thế nhưng cũng chỉ lãnh được mỗi người một quan tiền. 11Họ vừa lãnh vừa cằn nhằn gia chủ: 12‘Mấy người sau chót này chỉ làm có một giờ, thế mà ông lại coi họ ngang hàng với chúng tôi là những người đã phải làm việc nặng nhọc cả ngày, lại còn bị nắng nôi thiêu đốt’. 13Ông chủ trả lời cho một người trong bọn họ: ‘Này bạn, tôi đâu có xử bất công với bạn. Bạn đã chẳng thoả thuận với tôi là một quan tiền sao? 14Cầm lấy phần của bạn mà đi đi. Còn tôi, tôi muốn cho người vào làm sau chót này cũng được bằng bạn đó. 15Chẳng lẽ tôi lại không có quyền tuỳ ý định đoạt về những gì là của tôi sao? Hay vì thấy tôi tốt bụng, mà bạn đâm ra ghen tức?’ 16Thế là những kẻ đứng chót sẽ được lên hàng đầu, còn những kẻ đứng đầu sẽ phải xuống hàng chót.

SUY NIỆM

Tin mừng hôm nay thuật lại việc ông chủ vườn nho ra chợ một ngày năm lần: vào sáng sớm, lúc 9 giờ sáng, 12 giờ trưa, lúc 3 giờ và cuối cùng 5 giờ chiều. Ông đích thân tìm thợ, đưa họ về làm việc và hứa trả lương công nhật đúng theo tiêu chuẩn đã định.

Cứ theo lẽ thường tình, những người đầu tiên đã làm mười hai giờ họ nhận được tiền công là một quan tiền như thoả thuận. Còn người làm cuối cùng, họ chỉ làm có một giờ thì hẳn họ chỉ nhận được số tiền là một phần mười hai quan tiền. Thế nhưng vào cuối ngày, ông ta trả cho tất cả những người làm thuê đều là một quan tiền như thể tất cả họ đã làm việc từ sáng sớm. Vì thế, những người được thuê đầu tiên cảm thấy khó chịu khi nghĩ rằng thật không công bằng khi những người chỉ làm việc một giờ lại được trả mức lương như họ. Đáp lại sự khó chịu của những người được thuê đầu tiên, ông chủ nói: “Này bạn, tôi đâu có xử bất công với bạn. Bạn đã chẳng thoả thuận với tôi là một quan tiền sao? Cầm lấy phần của bạn mà đi đi. Còn tôi, tôi muốn cho người vào làm sau chót này cũng được bằng bạn đó. Chẳng lẽ tôi lại không có quyền tuỳ ý định đoạt về những gì là của tôi sao? Hay vì thấy tôi tốt bụng, mà bạn đâm ra ghen tức?”.

Thật vậy, khi trả cho tất cả mọi người, người làm từ giờ đầu tiên cũng như người làm từ giờ cuối cùng, tất cả mỗi người đều một quan tiền, ông chủ không có bất công với những người làm từ giờ đầu tiên, vì ông đã trả đúng theo quy định của xã hội, và đúng theo thoả thuận với những người đó. Nếu có gì đó không ổn thì đó là sự rông lượng của ông chủ.

Lòng thương xót của Thiên Chúa rộng lượng và sâu thẳm không thể hiểu được. Còn chúng ta, với tư cách là những con người giới hạn và mỏng giòn, chúng ta không ngừng kiểm tra xem liệu mình có nhận được phần của mình một cách công bằng hay không và so sánh bản thân với người khác. Chúng ta có xu hướng muốn nhiều hơn nữa và dễ dàng ghen tị khi thấy người khác thành công hoặc nhận được những phước lành mà chúng ta không có. Chúng ta thường có xu hướng buồn bã nhận thấy rằng mình không có những gì người khác có. Nỗi buồn về phước lành của người khác là một hình thức ghen tị. Nó có thể nhanh chóng biến thành đố kỵ và sự đố kỵ này sẽ dễ dẫn tới tức giận.

Bất cứ khi nào chúng ta nhận thấy hình thức đau buồn không lành mạnh này bên trong mình, hãy chú ý. Điều đó có nghĩa là chúng ta đang thiếu lòng quảng đại vị tha đối với người khác. Phương thuốc cho lòng đố kỵ và sự ghen tị này là sự rộng lượng hết lòng. Chúng ta không chỉ hào phóng về tiền của mà còn hào phóng về tình cảm và khả năng của chúng ta nữa. Với tấm lòng rộng lượng, chúng ta sẽ quảng đại và vui mừng trước những phước lành mà người khác nhận được. Chúng ta sẽ ngợi khen và cảm tạ Chúa vì sự tốt lành và ân sủng của Chúa được trao ban cho chúng ta cũng như được trao ban cho người khác.

Lạy Chúa, Chúa ban phúc lành dồi dào cho tất cả mọi người. Xin giúp chúng con biết nuôi dưỡng lòng biết ơn chân thành đối với tất cả những phúc lành mà chúng con cũng như người khác đã lãnh nhận. Xin giúp chúng con đừng tập trung vào chính bản thân mình, và giải thoát chúng con khỏi lòng đố kỵ và gạt bỏ mọi cám dỗ để so sánh. Amen

Nguồn: Giáo phận Phú Cường