Suy Niệm Thứ Hai Sau Chúa Nhật I Mùa Vọng

Tin mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Mátthêu (8,5-11)

5 Hôm ấy, khi Đức Giê-su vào thành Ca-phác-na-um, có một viên đại đội trưởng đến gặp Người và nài xin:6 “Thưa Ngài, tên đầy tớ của tôi bị tê bại nằm liệt ở nhà, đau đớn lắm”.7 Người nói: “Chính tôi sẽ đến chữa nó”. Viên đại đội trưởng đáp:8 “Thưa Ngài, tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi được khỏi bệnh.9 Vì tôi đây, tuy dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có lính tráng dưới quyền tôi. Tôi bảo người này: “Đi!”, là nó đi, bảo người kia: “Đến!”, là nó đến, và bảo người nô lệ của tôi: “Làm cái này!”, là nó làm”.10 Nghe vậy, Đức Giê-su ngạc nhiên và nói với những kẻ theo Người rằng: “Tôi bảo thật các ông: tôi không thấy một người Ít-ra-en nào có lòng tin như thế.11 Tôi nói cho các ông hay: Từ phương Đông phương Tây, nhiều người sẽ đến dự tiệc cùng Ab-ra-ham, I-sa-ac và Gia-cóp trong nước trời. Còn con cái trong nước sẽ bị vứt vào nơi tối tăm bên ngoài, ở đó sẽ phải khóc lóc nghiến răng”.

SUY NIỆM

Trong các điều cấm kỵ của luật Do Thái thời Chúa Giêsu, người Do Thái không được vào nhà người ngoại vì sẽ bị ô uế. Chính vì thế mà viên đại đội trưởng của La Mã đã xin Chúa Giêsu cứu chữa cho người đầy tớ của ông bị tê liệt. Ông cũng biết luật cấm kỵ của Do Thái nên đã chân thành mở lời cầu xin “thưa Ngài, tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi được khỏi bệnh”. Không phải cứ người ngoại là người không có lòng tin vào Thiên Chúa. Một khi họ mà có lòng tin thì không thua gì những người sùng đạo. Cụ thể chúng ta thấy những người ngoại quỳ mọp ở nơi hành hương, đền thánh để cầu xin, nhiều người rất thành tâm. Nhưng vì họ chưa có dịp được chúng ta giới thiệu, đưa họ đến họ biết giáo lý của Chúa để sống đạo mà thôi.

Lời cầu nguyện của viên đại đội trưởng thể hiện một niềm tin tuyệt đối vào Chúa Giêsu. Ông thâm tín rằng với quyền năng thần thiêng mà Chúa Giêsu có được thì chẳng cần phải tới thăm khám, mà chỉ một lời của Chúa thì tức khắc sẽ cứu chữa được bệnh nhân. Lời cầu nguyện rất đẹp ấy dần được Giáo hội sau khi đã cân nhắc và nghiên cứu kỹ, đã đưa vào phụng vụ: “Lạy Chúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào nhà con, nhưng xin Chúa phán một lời thì linh hồn con sẽ lành mạnh”.

Hai lời này có một chút khác biệt. Nếu như lời viên đại đội trưởng nói cho người đầy tớ mà ông yêu quý, còn trong phụng vụ, chúng ta nói cho chính mình. Nếu như lời của ông liên quan đến việc chữa lành thể xác, thì lời nguyện của chúng ta trong thánh lễ cử hành được Giáo hội hướng đến việc chữa lành tâm hồn. Nếu như Chúa Giêsu chữa cho người đầy tớ ông đại đội trưởng trong khi ông ngại Chúa vào nhà vì ông là người ngoại, thì giờ đây, Người không hề ngại tâm hồn chúng ta còn nhiều ô uế, tội lỗi, bất xứng. Người muốn ngự vào trong tâm hồn chúng ta để biến đổi chúng ta ngày một xứng đáng với ơn Chúa ban.

Vậy Mùa Vọng nhắc nhở chúng ta về ngày mà Chúa quang lâm, ngày mà chúng ta sẽ được phán xét để được vào ngự muôn đời trong nhà Chúa, ngày mà người từ khắp “phương Đông phương Tây sẽ đến dự tiệc cùng các tổ phụ Ápraham, Isaác và Giacóp trong Nước Trời”. Trong niềm tin yêu và hy vọng vào Chúa, chúng ta cũng nhớ cầu nguyện cho những người đã qua đời, với một niềm tin tưởng, chỉ cần Chúa phán một lời thì sẽ dẹp tan mọi gánh nặng đền bù tội lỗi mà người thân yêu chúng ta khi còn sống trên trần thế này còn thiếu sót. Amen.

Nguồn: Giáo phận Phú Cường