Tin mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Gioan (8,21-30)
21 Một hôm, Đức Giê-su nói với những người biệt phái: “Tôi ra đi, các ông sẽ tìm tôi, và các ông sẽ mang tội mình mà chết. Nơi tôi đi, các ông không thể đến được”. 22 Người Do-thái mới nói: “Ông ấy sẽ tự tử hay sao mà lại nói: “Nơi tôi đi, các ông không thể đến được”?”. 23 Người bảo họ: “Các ông bởi hạ giới; còn tôi, tôi bởi thượng giới. Các ông thuộc về thế gian này; còn tôi, tôi không thuộc về thế gian này. 24 Tôi đã nói với các ông là các ông sẽ mang tội lỗi mình mà chết. Thật vậy, nếu các ông không tin là Tôi Hằng Hữu, các ông sẽ mang tội lỗi mình mà chết”. 25 Họ liền hỏi Người: “Ông là ai?”. Đức Giê-su đáp: “Hoàn toàn đúng như tôi vừa nói với các ông đó. 26 Tôi còn có nhiều điều phải nói và xét đoán về các ông. Nhưng Đấng đã sai tôi là Đấng chân thật; còn tôi, tôi nói lại cho thế gian những điều tôi đã nghe Người nói”. 27 Họ không hiểu là Đức Giê-su nói với họ về Chúa Cha. 28 Người bảo họ: “Khi các ông giương cao Con Người lên, bấy giờ các ông sẽ biết là Tôi Hằng Hữu, và biết tôi không tự mình làm bất cứ điều gì, nhưng Chúa Cha đã dạy tôi thế nào, thì tôi nói như vậy. 29 Đấng đã sai tôi vẫn ở với tôi; Người không để tôi cô độc, vì tôi hằng làm những điều đẹp ý Người”. 30 Khi Đức Giê-su nói thế, thì có nhiều kẻ tin vào Người.
Tin mừng hôm nay đưa chúng ta vào trọng tâm cuộc tranh luận giữa Chúa Giêsu và những người biệt phái. Những người biệt phái tưởng rằng họ có thể giết Người và giết bất cứ lúc nào, nhưng Người nói cho họ biết chỉ có Người mới làm chủ được sự sống của Người. Ra đi vào giờ nào, lúc nào là tùy ở sự định đoạt của Người.
Những người Do Thái tố cáo Chúa Giêsu và quả quyết Người là một tội nhân, nhưng họ quên rằng chỉ mình Người mới có quyền xét xử trên con người. Những người Do Thái muốn đóng đinh Người vào thập giá nhưng đối với Người, thập giá chính là đài vinh quang. Những người Do Thái muốn cô lập Người trong cái chết nhục nhã, nhưng đó chính là lúc Người sẽ lôi kéo mọi người lên với Người. Đó là nét nghịch lý nơi con người Chúa Giêsu: khi sự độc ác của con người càng tỏ lộ, thì cũng là lúc quyền năng, tình yêu và danh tánh Thiên Chúa được tỏ bày: “Khi nào các ngươi treo Con Người lên cao, các ngươi sẽ biết Ta là ai”.
Mầu nhiệm con người Chúa Giêsu chiếu tỏa ánh sáng trên chính thân phận con người chúng ta. Chúng ta chỉ hiểu được ơn gọi và sứ mệnh của mình trong thế giới khi chiêm ngắm mầu nhiệm Chúa Kitô. Cũng như Chúa Kitô, người Kitô hữu chúng ta sống giữa thế gian, nhưng không thuộc về thế gian. Thân phận ấy được mô tả trong lá thư của một tín hữu vô danh ở thế kỷ thứ 2:
“Những người Kitô hữu không phân biệt với những người khác bằng lãnh thổ, ngôn ngữ, phong tục. Họ sống trong những thành phố Hy Lạp cũng như man di, và mặc dù cũng phục sức như mọi người, sống theo phong tục nơi họ đang sống, người Kitô hữu vẫn có một lối sống kỳ diệu không thể tưởng tượng được. Họ ở trong quê hương họ, nhưng như người ngoại quốc, họ tham gia mọi sinh hoạt của người công dân. Như những người khách trọ, bất cứ vùng đất xa lạ nào cũng là quê hương đối với họ, trong khi đó, quê hương đối với họ lại là đất khách.
Cũng như mọi người, họ cũng được dựng vợ gả chồng, sinh con đẻ cái. Họ sống trong xác thịt, nhưng không thuộc về xác thịt. Họ sống trên cõi trần, nhưng quê hương của họ lại là trời cao. Họ tùng phục luật pháp đã được thiết định, nhưng họ lại có một luật cao hơn. Họ yêu thương mọi người và mọi người bách hại họ. Người ta giết họ, nhưng chính nhờ đó mà họ đón nhận sự sống. Họ sống nghèo, nhưng lại làm giàu nhiều người. Họ thiếu thốn mọi sự, nhưng lại có dư đầy. Họ bị khinh dể, nhưng chính trong sự khinh dể, họ tìm được vinh quang. Họ bị thù ghét nhưng lại chúc tụng. Nói tóm lại, người Kitô hữu sống giữa thế gian như linh hồn trong thân xác”.
Lạy Chúa, xin giúp chúng con biết sống đúng danh hiệu người Kitô hữu, để trong bất cứ hoàn cảnh nào, chúng con cũng thể hiện được ơn gọi và sứ mệnh cao cả của mình là làm chứng cho mầu nhiệm tử nạn và phục sinh của Chúa. Amen.
Nguồn: Giáo phận Phú Cường