Thơ – Nỗi buồn mùa Covid

Thơ: NỖI BUỒN MÙA CÔVID

Nỗi buồn côvid ai ơi!
Nhà thờ trống rỗng một thời vắng tanh
Không có Thánh lễ phép lành
Dự lễ trực tuyến cũng đành chịu thôi
Ít người dự lễ quá rồi
Tiếng chuông vang vọng từng hồi từng giây
Mong được dự lễ hằng ngày
Được rước Mình Thánh ôi thay tuyệt vời
Núi đồi sông suối biển khơi
Từ đồng quê tới khắp nơi đô thành
Đại dịch cô-vid hoành hành
Lây lan dai dẳng dân lành lo âu
Người người ai cũng buồn rầu
Không đi làm được của đâu ăn hoài
Trái cây mít, bưởi, cam, xoài
Chủ dựa không có đoái hoài thu mua
Khắp nơi cây trái đến mùa
Thu hoạch đến lứa chịu thua ngồi nhìn
Bán buôn to nhỏ buồn tình
Khách hàng ế ẩm vắng hình bóng đi
Ai cũng trông ngóng ước chi
Đại dịch côvid côvy tàn hình
Nguyện xin Thiên Chúa dủ tình
Ngăn chặn đại dịch an bình cho dân
Nỗi buồn côvid bần thần
Ra vào lui tới riết dần chán chê
Côvy côvid không mê
Biến khỏi thế giới đừng về nữa nghen
Mất người mất của bao phen
Về quê không đặng thôi bèn dừng chân
Bạc tiền lương thực cạn dần
Dòng người vượt chốt rần rần về quê
Tỉnh nhà thấy vậy sợ ghê
Công văn kêu gọi người về từ xa
Khai báo y tế xã nhà
Kiểm tra dịch tể biết mà cách ly
Tạm thời dân chúng đừng đi
Ở nhà thêm nữa không thì lây lan
Cầu mong ơn phúc Chúa ban
Cho mùa đại dịch tiêu tan không còn
Mọi người sớm được véo von
Cười cười nói nói chẳng còn sợ lây
Gia đình đoàn tụ sum vầy
Bên nhau vui thoả tràn đầy yêu thương.
Tìm về bên Chúa náu nương
Hiệp dâng Thánh lễ suối trường sinh ban
Xác hồn mạnh khỏe bình an
Bên Chúa Thánh Thể đầy tràn ơn thiêng.

Cát Bụi