Mẹ!

MẸ!

Chiều Canvê lặng gió
Mẹ vẫn còn đứng đó
chiều vàng tia nắng vấn vương
lòng Mẹ sợi thương, sợi nhớ
nhớ con lúc tuổi thơ
nhớ lúc nguy cơ giữa đời
hôm nay giữa đất trời
thương con tả tơi thân mình
Mẹ đứng đó lặng thinh
dâng của lễ hy sinh
là con yêu của mình
Mẹ đã trọn nghĩa, trọn tình
Với con của mẹ, với người Gioan
Mẹ mong người thế trần gian
Chung tay cùng viết
Thêm trang sử tinh.

Phương Na