Chúng ta, những người con gái của tuổi trẻ
Làn da ngâm, rám nắng màu trưởng thành.
Chúng ta, những người con của lý tưởng
Lòng luôn mang, hoài bão đong đầy.
Chẳng như các anh các chú người thô kệch
Chúng ta lớn lên được mang tiếng chân yếu tay mềm
Được gọi mời đến đây, sống chung một mái nhà.
Sống giữa đời đôi chân ta vẽ nên lịch sử
Bao đời nay, năm tháng kéo đến rồi qua đi
Cho lý tưởng, sức trẻ luôn theo đuổi.
Thế hệ sau nối dài thế hệ trước,
Ta xây dựng, ta vươn mình bay xa.
Khi thiếu thời, ta là em là chị
Ta mơ mộng, tương lai là lẽ sống.
Đường ta đi, ta quyết bước đến cùng
Ý chí nữ nhi núi nào cao vượt nổi!
Nhưng đường đời có lắm khi vấp ngã,
Đôi chân chắc rồi cũng phải rã rời.
Ta chua xót nhìn hệ tại cay đắng,
Liệu trong lòng, có khi đời bỏ ta?
Thế đấy!
Phận nữ nhi chúng ta cũng đầy đau khổ,
Vì cuộc sống có mấy khi theo ý mình.
Nhân đức kiên trì, con gái là thứ nhất,
Đời bội bạc, ta vẫn biết vươn lên,
Giữa mây đen vẫn ngước thấy cầu vồng.
Con gái chúng mình hơn các anh cái biết nhẫn nại,
Lo thì có mà thấy sợ cũng không thiếu.
Ta gục ngã thì ta biết đứng dậy,
Có nổi đau ta biết chữa cho lành.
Là con gái tức là có lý tưởng,
Vươn tay ra, ta nắm lấy cuộc đời.
Khi đau khổ, ta nghĩ đến hạnh phúc
Lúc thất bại, chúng ta biết mình sẽ thành công.
Chúng ta hay thích kể cho nhau nghe về mình,
Vì những cái ta có chẳng bao giờ đủ.
Vậy mà, con gái luôn muốn mình thời danh,
Để tự hào, mà cũng luôn chứng tỏ,
Đã sinh ra là phải có sự nghiệp.
Sống làm sao, đời phải thật ý nghĩa,
Còn hơi thở, nghĩa là còn tỏa sáng.
Và này! hỡi chị em ta
Chúng mình là những người con gái của thế hệ trẻ,
Có hoài bão, và biết bao sức sống.
Nhưng chúng mình thật đặc biệt và hay khác thường,
Chúng mình cũng mang những lý tưởng,
Mà để sống, lại phải chết đi nhiều.
Ngoài kia, người đời muốn thêm cho mình
Điều này, cái kia,
Họ cho đó là niềm vui, là sở thích,
Bởi ai mà chẳng muốn mình được thêm nhiều.
Thế mà chúng mình, chị em ta!
Có được cái gì, ta chẳng ngại cho đi,
Làm người khác vui, ta còn vui hơn họ,
Bởi chính ta cũng chẳng sống cho ta.
Cuộc sống đời thường,
Những con gái bằng tuổi chúng mình,
Xung quanh họ có đầy áo quần thời trang,
Đó là “mốt” và như thế là tân thời,
Còn chúng mình trong cái tủ nhỏ bé,
Ta chỉ có mỗi bộ tu phục là quý.
Ngày ngày ta sống theo giờ, theo buổi,
Đến giờ học ta chẳng được ngồi ăn.
Đêm đến, khi người ta kéo nhau
Từng đoàn trên đường phố,
Ta về phòng có khi ngồi ngẩn ngơ.
Có chị có em và có Chúa,
Ta cứ mạnh mẽ mà sống.
Những người bạn của chúng mình,
Cả tuổi thơ đã cùng chia sẻ bao kỉ niệm.
Bây giờ họ đã có con, có cái,
Họ sống bằng đồng tiền họ làm ra.
Đó là mồ hôi nước mắt,
Còn chúng mình, những đứa con gái độc thân
Ta mãi rồi cũng chỉ biết ở vậy
Không chồng, không con, cũng không có nổi một căn nhà.
Cả cuộc đời, nối dài trong Tu viện
Bước vào đời, ta chọn sống vì yêu
Ta ra đi, ôm ấp mọi tâm hồn
Vì với ta, họ chính là lẽ sống.
Những chị em cùng lý tưởng
Cuộc đời chúng mình thật lạ thường
Là con gái, chúng mình cùng là con Chúa
Có sức, có lòng chúng mình góp cả cho đời.
Mai đây rồi!
Đến lúc chúng ta thành Dì, thành Bà
Khi nhìn lại, làm sao không tự hào
Đời dâng hiến, ta yêu và ta sống
Kiếp người này, thật đáng sinh ra.
♥ NQ. Hồng Nghi