Chị tôi… bên Mẹ

Chị tôi… bên Mẹ

Nhìn vào bức ảnh này, dựa vào mái tóc ấy, có lẽ ai ai cũng đoán được người này đáng tuổi Bà của mình ở nhà. Nhưng ở đây, ‘bà’ là Chị của chúng tôi đó, tuy không phải là người cao niên nhất nhưng Chị là Lớp đầu tiên trong Nhà dòng chúng tôi. Chị nhẹ nhàng từ giọng nói đến cử chỉ, bước đi cũng rất khoan thai. Giờ đây, khi số tuổi đang dần tỉ lệ nghịch với sức khỏe, Chị có phần yếu hơn và có vẻ hơi quên, có khi Chị hỏi tới hỏi lui một vấn đề và kể lại hoài một câu chuyện cũ… hơn nữa là ‘Chị đâu có lẫn – Dạ, thì đâu có nói Chị lẫn đâu’. Các chị ở cùng khu với Chị cũng có kể về chuyện ‘hơi quên quên’ của Chị, nhưng người già mà, chuyện bình thường thôi. Mà quên gì thì quên chứ tôi chưa bao giờ thấy Chị quên lễ quên kinh, chúng tôi tới Nhà nguyện là đã thấy Chị ở đấy tự bao giờ rồi (ở đây không đề cập đến nội tâm của Chị).

Hôm nay và mọi ngày, tôi thấy Chị ngồi đây với Mẹ, tay cầm tràng chuỗi, mân mê từng hạt, miệng thì mắp máy câu kinh. Vì là giờ thể dục chiều nên cứ xuống sân là chúng tôi đều thấy Chị. Mặc cho mọi người vặn mình bẻ mẩy đủ kiểu, Chị cứ ngồi yên đấy, bên Mẹ, chắc bình yên lắm! Thể dục đối với chúng tôi là ích lợi nhưng với Chị thì chắc… ‘cho qua’. Đôi bàn tay ấy, trước đây rất vén khéo, Chị đã có công rất nhiều trong những bộ tu phục của chị em từ nhiều năm qua nhưng giờ đây ‘nó’ mỏi rồi, mắt cũng nhòe, chân đi cũng không còn vững nữa, Chị chọn chỗ này, không vướng vấp ai, Chị ngồi đây, có Mẹ, Chị không hề đơn côi.

Nhìn Chị, tôi thầm nghĩ về tương lai: không biết về già mình có siêng năng kinh hạt như Chị không hay lại viện cớ bệnh tật? không biết có được thói quen ‘ngồi bên Mẹ’ như vậy không? hoặc có biết chấp nhận mình ‘nhỏ lại’ và chọn chỗ khiêm tốn như Chị không?… Việc ‘Chọn chỗ này, không vướng vấp ai, Chị ngồi đây, có Mẹ’ của Chị dạy cho tôi bài học về sự khiêm hạ và lòng cậy trông. Nhìn Chị có vẻ an phận nhưng Chị vẫn đang làm những việc rất giá trị cho bản thân và mọi người. Tin rằng những lời thầm thĩ đó sẽ sinh ích lợi thật nhiều cho tha nhân bởi ‘cái công’ của Chị.

Nhờ lời Đức Mẹ chuyển cầu
xin Chúa thương xót hết thảy chúng con.

Quý Thư