Làm việc Chúa hay làm vì Chúa?

LÀM VIỆC CHÚA HAY LÀM VÌ CHÚA?

Có một con chó nọ sống mãi ở đồng quê nên nhàm chán và mơ ước được bay về thành phố giải trí, nó làm quen được với hai con vịt trời và tâm sự về giấc mơ này. Hai con vịt trời đề nghị nó đi tìm một sợi dây dài và chắc chắn, cột hai đầu dây vào cổ hai con vịt, còn nó thì ngậm vào giữa sợi dây, hai con vịt trời sẽ bay về thành phố và như thế nó sẽ được bay luôn trên không trung vào thành phố dạo chơi một vòng. Thế là mọi sự đã được chuẩn bị chu đáo. Hai con vịt trời và con chó bắt đầu chuyến phiêu lưu, nhưng khi đang bay thì có một con chó khác từ dưới đất nhìn thấy và lên tiếng hỏi với lòng đầy khâm phục: – Thật là tuyệt vời, không biết đây là sáng kiến của ai trong ba vị? Con chó muốn dành cho mình mọi sự kính phục, nên vội mở miệng nói to: – Ðó là sáng kiến của tôi. Nhưng nói chưa hết lời thì nó rơi xuống đất chết tươi.

Quả thật, không nguồn cảm hứng nào khiến người ta hứng thú, say sưa trình bày hơn là nói về tài năng hay thành tích của mình. Cái tôi thật đáng ghét nhưng khắp trong thiên hạ mấy ai thoát được hấp lực của chính mình. Đề tài khiến người ta nói mãi không biết chán đó là được nói về mình. Và đặc biệt ai cũng muốn vuốt ve tô điểm cái tôi của mình bằng sự hào nhoáng của hai chữ lợi danh. Nhiều lúc chúng ta bị cám dỗ muốn làm việc này việc nọ, muốn nói những lời này, lời khác cốt ý để khoe khoang và mưu tìm danh vọng cho bản thân mà thôi, và đó chính là chúng ta tự đào hố chôn mình giống như con chó trong dụ ngôn vừa được kể trên đây.

Hám danh là tật xấu không phải chỉ có người thời đại hôm nay mà thôi, nhưng của con người thuộc mọi thời đại. Kinh Thánh kể lại rằng bà mẹ của các con ông Zêbêđê dẫn các con đến bái lạy Chúa Giêsu cũng chỉ để kêu xin một điều: “Xin Thầy truyền cho hai con của tôi đây, một người ngồi bên hữu, một người ngồi bên tả Thầy trong Nước Thầy” (Mt 20,21), và muốn có ngay một danh phận cho dù là đi theo Chúa Giêsu.

Lòng ham danh vọng, ích kỷ và kiêu ngạo là những tật xấu ăn rễ sâu trong bản tính tự nhiên con người rất khó chừa bỏ đến độ thánh Phanxicô Sales đã nói như sau: “Tính tự phụ kiêu ngạo nơi mỗi người chúng ta chỉ chết đi 15 phút sau khi ta đã chết”. Bởi đó là cái bản năng rất tự nhiên của con người nên quả là rất đáng quý nếu trong cái lẽ “thế gian sự thường” ấy có những nhân vị thoát ra được “tấm lưới cái tôi” của chính mình. Thiên hạ ai cũng dễ dàng tuyên bố rằng: “Tôi xem 2 chữ công danh nhẹ tựa lông hồng”, nhưng thực ra chỉ có những ai không thích khoe mình từ trong những việc nhỏ nhất, những ai xem việc làm của mình thực sự chỉ là chu toàn bổn phận của một con người đối với Thượng Đế và với xã hội và luôn tự nhủ mình chỉ là “người tôi tớ vô dụng”, người ấy mới là kẻ có một tâm thế thực sự bàng quan với hai chữ lợi danh.

Khi làm việc tông đồ, chúng ta cũng cần xét lại động lực cho mọi việc làm của mình, chúng ta làm việc Chúa hay làm vì Chúa? Khi làm việc Chúa có thể chúng ta làm vì danh và chỉ khi làm vì Chúa chúng ta mới làm vì tinh thần khao khát được phục vụ cho anh em, cho Nước Chúa trị đến. Và, khi biết làm việc như một “đầy tớ vô duyên, bất tài”, biết cống hiến thì dù rất âm thầm, vì có thể cả đời không có lấy nửa câu nói về mình như thánh Cả Giuse, thì người phục vụ ấy vẫn được xem là người công chính.

Lạy Chúa, xin cho con khỏi tính tự phụ, kiêu ngạo, ham danh lợi, luôn biết khiêm tốn phục vụ Chúa và anh chị em và ghi nhớ Lời Chúa đã dạy rằng: “Chén của Thầy, các người sẽ uống; còn việc ngồi bên hữu hay bên tả Thầy, thì Thầy không có quyền cho; Cha Thầy chuẩn bị cho ai, kẻ ấy mới được” (Mt 20,23). Amen.

Kim Lan sưu tầm