CHÚA NHẬT XV THƯỜNG NIÊN
TIN MỪNG: Lc 10, 25 – 37
25 Khi ấy, có người thông luật kia muốn thử Đức Giê-su mới đứng lên hỏi Người rằng : “Thưa Thầy, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp ?” 26 Người đáp : “Trong Luật đã viết gì ? Ông đọc thế nào ?” 27 Ông ấy thưa : “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực, và hết trí khôn ngươi, và yêu mến người thân cận như chính mình.” 28 Đức Giê-su bảo ông ta : “Ông trả lời đúng lắm. Cứ làm như vậy là sẽ được sống.”
29 Tuy nhiên, ông ấy muốn chứng tỏ là mình có lý, nên mới thưa cùng Đức Giê-su rằng : “Nhưng ai là người thân cận của tôi ?” 30 Đức Giê-su đáp : “Một người kia từ Giê-ru-sa-lem xuống Giê-ri-khô, dọc đường bị rơi vào tay kẻ cướp. Chúng lột sạch người ấy, đánh nhừ tử, rồi bỏ đi, để mặc người ấy nửa sống nửa chết. 31 Tình cờ, có thầy tư tế cũng đi xuống trên con đường ấy. Trông thấy nạn nhân, ông tránh qua bên kia mà đi. 32 Rồi một thầy Lê-vi đi tới chỗ ấy, thấy thế, cũng tránh qua bên kia mà đi. 33 Nhưng một người Sa-ma-ri kia đi đường, tới chỗ nạn nhân, thấy vậy thì động lòng thương. 34 Ông ta lại gần, lấy dầu lấy rượu xức vết thương cho người ấy và băng bó lại, rồi đặt người ấy trên lưng lừa của mình, đưa về quán trọ mà săn sóc. 35 Hôm sau, ông lấy ra hai quan tiền, trao cho chủ quán và nói : “Nhờ bác săn sóc cho người này, có tốn kém thêm bao nhiêu, thì khi trở về, chính tôi sẽ hoàn lại bác.” 36 Vậy theo ông nghĩ, trong ba người đó, ai đã tỏ ra là người thân cận với người đã bị rơi vào tay kẻ cướp ?” 37 Người thông luật trả lời : “Chính là kẻ đã thực thi lòng thương xót đối với người ấy.” Đức Giê-su bảo ông ta : “Ông hãy đi, và cũng hãy làm như vậy.”
SUY NIỆM:
Yêu Người Thân Cận Như Chính Mình
Trong những ngày của Tuần Thánh và mùa Phục Sinh, chúng ta thường được mời gọi sống tình yêu như Chúa Giê-su đã yêu. Tuy nhiên, trong bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giê-su không nói: “Hãy yêu như Thầy đã yêu,” mà dạy chúng ta:
“Hãy yêu người thân cận như chính mình.”
Đây là một lời dạy vừa đơn sơ, gần gũi, lại vừa đầy thách đố.
Để làm sáng tỏ điều răn ấy, Chúa Giê-su kể dụ ngôn về người bị cướp trên đường từ Giê-ru-sa-lem xuống Giê-ri-khô. Anh bị đánh trọng thương, nằm bất động bên vệ đường. Có hai người lãnh đạo tôn giáo – một tư tế và một thầy Lê-vi – đi ngang qua, nhưng cả hai đều tránh sang bên kia đường mà bỏ đi. Sau cùng, một người Sa-ma-ri, vốn bị người Do Thái khinh thường, đã dừng lại, chăm sóc và cứu giúp anh ta, không ngần ngại nguy hiểm hay mệt nhọc.
Qua câu chuyện ấy, Chúa Giê-su cho thấy rằng yêu người thân cận như chính mình không phải là một tình cảm mơ hồ hay lý thuyết, mà là một hành động cụ thể, vượt qua nhiều rào cản:
1. Tình yêu vượt trên ranh giới tôn giáo
Người Sa-ma-ri và người Do Thái vốn “không đội trời chung”. Thế nhưng, chính người Sa-ma-ri lại là người thể hiện lòng thương xót.
Tình yêu thật sự không dừng lại ở ranh giới tôn giáo hay niềm tin, mà bắc cầu đến mọi con người đang cần được giúp đỡ.
2. Tình yêu vượt trên nỗi sợ hãi
Có thể tư tế và thầy Lê-vi đã sợ bị ô uế, sợ liên lụy, hay sợ bọn cướp vẫn còn gần đó. Nhưng người Sa-ma-ri đã vượt qua nỗi sợ ấy để hành động.
Yêu người thân cận như chính mình là dám đặt người khác lên trên sự an toàn và thoải mái của bản thân.
3. Tình yêu vượt trên thành kiến và giai cấp
Người Sa-ma-ri không cần biết người bị thương thuộc dân tộc hay tầng lớp nào.
Anh chỉ thấy một con người đang đau khổ cần được cứu giúp.
Tình yêu thật sự không chọn đối tượng, không bị giới hạn bởi chủng tộc, địa vị hay huyết thống, mà khởi đi từ trái tim biết rung cảm.
4. Tình yêu vượt qua hận thù
Giữa người Do Thái và người Sa-ma-ri từng có một lịch sử hận thù và chia rẽ.
Thế nhưng người Sa-ma-ri trong câu chuyện đã không để quá khứ đó ngăn cản tình thương.
Yêu người thân cận như chính mình là dám tha thứ, dám bước qua những tổn thương để sống lòng nhân hậu trong hiện tại.
Một thách đố cho thời đại hôm nay
Sống điều răn này trong xã hội hôm nay không dễ. Chúng ta đang sống trong một thế giới đề cao vật chất, hưởng thụ, và thành công cá nhân.
Chủ nghĩa cá nhân khiến con người trở nên khép kín, vô cảm, thờ ơ với nỗi đau của người khác.
Điều đáng sợ nhất của thời đại này không phải là vũ khí hạt nhân hay thiên tai, mà là sự vô cảm của lòng người. Vô cảm dẫn đến vô tình, vô tâm, rồi vô nhân đạo.
Khi người ta chỉ biết sống cho mình, tính toán cho quyền lợi riêng, thì trái tim dần trở nên khô cứng, không còn rung động trước nỗi khổ của tha nhân – dù đó có thể là vợ, chồng, con cái hay cha mẹ.
Chính lối sống ích kỷ, hẹp hòi và tham lam đã đóng khung con người trong một thế giới nhỏ bé, và xây nên bức tường cô lập. Họ không còn nhìn thấy ai là “người thân cận” nữa.
Họ chỉ còn thấy bản thân mình và lợi ích của mình.
Một lời mời gọi yêu thương
Chúa Giê-su không yêu cầu chúng ta phải làm điều gì vượt quá sức mình.
Ngài chỉ mời gọi:
“Hãy yêu người khác như chính mình.”
Nghĩa là: đối xử với người khác như cách chúng ta muốn người khác đối xử với mình.
Nếu ta biết lo cho mình được ăn uống, được chăm sóc, được yêu thương,
thì cũng hãy lo cho người khác như thế.
-
Gia đình sẽ bền vững hơn nếu vợ chồng biết nghĩ đến nhau như nghĩ cho chính mình.
-
Giáo xứ sẽ ấm áp hơn nếu mọi người sống bác ái và chia sẻ.
-
Xã hội sẽ tốt đẹp hơn nếu ai cũng mở rộng trái tim, chứ không chỉ mở rộng túi tiền hay địa vị.
Lạy Chúa Giê-su,
Xin cho con biết yêu người thân cận như chính con.
Xin cho trái tim con đừng khép lại vì ích kỷ, nhưng luôn rộng mở để quan tâm, chia sẻ và hành động.
Xin cho con nhìn thấy anh chị em đang cần con, và dám cúi xuống, dừng lại,
băng bó vết thương của họ bằng tất cả tình yêu mà Chúa đã đặt để trong con. Amen.
LM PHAOLO