Suy niệm Lời Chúa – Chúa Nhật XIV Thường Niên Năm C

CHÚA NHẬT XIV THƯỜNG NIÊN

TIN MỪNG: Lc 10, 1 – 12. 17 – 20

1 Khi ấy, Chúa Giê-su chỉ định bảy mươi hai môn đệ khác, và sai các ông cứ từng hai người một đi trước, vào tất cả các thành, các nơi mà chính Người sẽ đến. 2 Người bảo các ông :

“Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít. Vậy anh em hãy xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về. 3 Anh em hãy ra đi. Này Thầy sai anh em đi như chiên con đi vào giữa bầy sói. 4 Đừng mang theo túi tiền, bao bị, giày dép. Cũng đừng chào hỏi ai dọc đường. 5 Vào bất cứ nhà nào, trước tiên hãy nói : “Bình an cho nhà này !” 6 Nếu ở đó, có ai đáng hưởng bình an, thì bình an của anh em sẽ ở lại với người ấy ; bằng không thì bình an đó sẽ trở lại với anh em. 7 Hãy ở lại nhà ấy, và người ta cho ăn uống thức gì, thì anh em dùng thức đó, vì làm thợ thì đáng được trả công. Đừng đi hết nhà nọ đến nhà kia. 8 Vào bất cứ thành nào mà được người ta tiếp đón, thì cứ ăn những gì người ta dọn cho anh em. 9 Hãy chữa những người đau yếu trong thành, và nói với họ : “Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần các ông.” 10 Nhưng vào bất cứ thành nào mà người ta không tiếp đón, thì anh em ra các quảng trường mà nói : 11 “Ngay cả bụi trong thành các ông dính chân chúng tôi, chúng tôi cũng xin giũ trả lại các ông. Tuy nhiên các ông phải biết điều này : Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần.” 12 Thầy nói cho anh em hay : trong ngày ấy, thành Xơ-đôm còn được xử khoan hồng hơn thành đó.”

17 Nhóm Bảy Mươi Hai trở về, hớn hở nói : “Thưa Thầy, nghe đến danh Thầy, cả ma quỷ cũng phải khuất phục chúng con.” 18 Đức Giê-su bảo các ông : “Thầy đã thấy Xa-tan như một tia chớp từ trời sa xuống. 19 Đây, Thầy đã ban cho anh em quyền năng để đạp lên rắn rết, bọ cạp và mọi thế lực Kẻ Thù, mà chẳng có gì làm hại được anh em. 20 Tuy nhiên, anh em chớ mừng vì quỷ thần phải khuất phục anh em, nhưng hãy mừng vì tên anh em đã được ghi trên trời.”

SUY NIỆM:

Bổn Phận Đem Bình An

Chúng ta đang sống trong một xã hội đầy tất bật: công việc chồng chất, áp lực nặng nề, những bận tâm không ngừng nghỉ khiến nhiều người trong chúng ta dần đánh mất định hướng trong cuộc sống. Giữa bao nhiêu lo toan ấy, không ít người đã quên – hoặc không còn nhận ra – đâu là bổn phận cơ bản, bổn phận chính yếu và trọng tâm mà mình cần chu toàn. Khi không xác định được điều đó, chúng ta dễ bị cuốn vào những chuyện thứ yếu mà bỏ quên điều quan trọng nhất.

Trước hết, cần xác tín một điều: bổn phận là điều bắt buộc, là trách nhiệm gắn liền với ơn gọi, với vị trí sống mà Thiên Chúa đã trao ban cho ta. Nếu cố ý không chu toàn bổn phận, chúng ta mắc lỗi; và lỗi ấy càng nặng nếu bổn phận đó càng lớn lao. Chính vì thế, Lời Chúa hôm nay một lần nữa nhắc nhở chúng ta về bổn phận cốt lõi trong đời sống Kitô hữu: “Hãy đem bình an đến cho nhà này.”

Bình an không đến từ những lời nói hoa mỹ, mà từ chính con người và cách sống của mỗi chúng ta trong gia đình. Là người chồng, người vợ, người cha, người mẹ, người con… ai cũng có vai trò và bổn phận trong việc xây dựng và gìn giữ sự bình an ấy.

Một người chồng trăng hoa, say sưa rượu chè, mê cờ bạc… liệu có thể đem lại bình an cho vợ con không? Một người chồng độc đoán, gia trưởng, luôn muốn áp đặt mọi thứ theo ý mình, không lắng nghe vợ con, thì có thể nào làm cho gia đình hạnh phúc được chăng?

Cũng vậy, một người vợ luôn càm ràm, xét nét, hay nghi ngờ chồng qua lời người ngoài; hoặc chỉ mải mê mua sắm, tụ tập bạn bè, không quan tâm chăm sóc tổ ấm, thì liệu có thể mang lại sự bình an thực sự cho mái nhà ấy không?

Người cha, người mẹ chỉ biết lao vào công việc, lo kiếm tiền mà quên đi thời gian dành cho con cái, không hiện diện để chia sẻ, lắng nghe hay nâng đỡ con trong lúc khó khăn… thì những đứa trẻ ấy sẽ lớn lên trong cô đơn và thiếu hụt tình thương. Người cha không biết giữ gìn sức khỏe, buông mình vào rượu chè, vui chơi quá độ để rồi thân xác hao mòn, tinh thần uể oải, không còn đủ sức làm chỗ dựa cho gia đình – thì hỏi bình an đến từ đâu?

Con cái trong gia đình cũng có trách nhiệm đem lại bình an. Một đứa con sống buông thả, vô lễ, lười biếng, hoặc sa vào tệ nạn, thì không chỉ làm cha mẹ khổ đau mà còn khiến tổ ấm thêm nặng nề. Trái lại, một người con hiếu thảo, biết chia sẻ, biết giúp đỡ cha mẹ, sống có trách nhiệm – luôn là nguồn an ủi và là người gìn giữ sự bình an cho gia đình.

Trong môi trường làm việc, một người đồng nghiệp hay so đo, ích kỷ, đố kỵ, nói hành nói xấu, không hợp tác… sẽ khiến bầu khí công sở trở nên căng thẳng, thiếu niềm tin và gây mệt mỏi cho người khác. Trái lại, một người sống chân thành, quảng đại, sẵn sàng nâng đỡ người khác sẽ luôn là nhịp cầu mang lại bình an giữa tập thể.

Giữa bạn bè, một người hay đâm thọc, chia rẽ, chỉ biết lợi dụng – thì tình bạn sẽ sớm đổ vỡ. Nhưng người biết yêu thương thật lòng, biết khuyên bảo trong chân thành, biết hiện diện trong lúc bạn cần, chính là người mang đến sự bình an và bền vững cho tình bạn ấy.

Bình an là hoa trái của tình yêu thương, của sự tôn trọng, lắng nghe và hy sinh cho nhau. Đó không phải là điều tự nhiên mà có, nhưng là kết quả của một đời sống biết ý thức bổn phận và sống đúng với ơn gọi của mình.

Vì thế, mỗi người chúng ta hãy nhìn lại chính mình: Là chồng, là vợ, là cha mẹ hay con cái,… chúng ta đã và đang sống bổn phận của mình như thế nào? Chúng ta có đang là người mang bình an đến cho gia đình mình chưa? Hay vô tình, chính chúng ta lại là nguyên nhân khiến sự bình an ấy bị mất đi?

Lạy Chúa,
Xin giúp mỗi người chúng con biết sống trọn vẹn bổn phận trong tình yêu và sự khiêm tốn,
Để gia đình thực sự là mái ấm chan hòa bình an,
Phản chiếu hình ảnh một Thiên Chúa yêu thương đang hiện diện giữa cuộc đời chúng con.
Amen.

LM. PHAOLO