Suy Niệm Ngày 19-12 Bát Nhật Trước Giáng Sinh (Lc 1:5-25)

Tin mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Luca (1,5-25)

5 Thời vua Hê-rô-đê cai trị miền Giu-đê, có một vị tư tế thuộc nhóm A-vi-gia, tên là Da-ca-ri-a; vợ ông là Ê-li-sa-bét cũng thuộc dòng tộc tư tế A-ha-ron.6 Cả hai ông bà đều là người công chính trước mặt Thiên Chúa, sống đúng theo mọi điều răn và mệnh lệnh của Chúa, không ai chê trách được điều gì.7 Nhưng họ lại không có con, vì bà Ê-li-sa-bét là người hiếm hoi. Vả lại, cả hai đều đã cao niên.8 Sau đây là chuyện xảy ra trong lúc ông đang lo việc tế tự trước nhan Thiên Chúa khi đến phiên của nhóm ông:9 Trong cuộc bắt thăm thường lệ của hàng tư tế, ông đã trúng thăm được vào dâng hương trong Đền Thờ của Đức Chúa.10 Trong giờ dâng hương đó, toàn thể dân chúng cầu nguyện ở bên ngoài.11 Bỗng một sứ thần của Chúa hiện ra với ông, đứng bên phải hương án.12 Thấy vậy, ông Da-ca-ri-a bối rối, và nỗi sợ hãi ập xuống trên ông.13 Nhưng sứ thần bảo ông: “Này ông Da-ca-ri-a, đừng sợ, vì Thiên Chúa đã nhận lời ông cầu xin: bà Ê-li-sa-bét vợ ông sẽ sinh cho ông một đứa con trai, và ông phải đặt tên cho con là Gio-an.14 Ông sẽ được vui mừng hớn hở, và nhiều người cũng được hỷ hoan ngày con trẻ chào đời.15 Vì em bé sẽ nên cao cả trước mặt Chúa. Rượu lạt rượu nồng em sẽ đều không uống. Và ngay khi còn trong lòng mẹ, em đã đầy Thánh Thần.16 Em sẽ đưa nhiều con cái Ít-ra-en về với Đức Chúa là Thiên Chúa của họ.17 Được đầy thần khí và quyền năng của ngôn sứ Ê-li-a, em sẽ đi trước mặt Chúa, để làm cho lòng cha ông quay về với con cháu, để làm cho tâm tư kẻ ngỗ nghịch lại hướng về nẻo chính đường ngay, và chuẩn bị một dân sẵn sàng đón Chúa”.18 Ông Da-ca-ri-a thưa với sứ thần: “Dựa vào đâu mà tôi biết được điều ấy? Vì tôi đã già, và nhà tôi cũng đã lớn tuổi”.19 Sứ thần đáp: “Tôi là Gáp-ri-en, hằng đứng chầu trước mặt Thiên Chúa, tôi được sai đến nói với ông và loan báo Tin mừng ấy cho ông.20 Và này đây ông sẽ bị câm, không nói được, cho đến ngày các điều ấy xảy ra, bởi vì ông đã không tin lời tôi, là những lời sẽ được ứng nghiệm đúng thời đúng buổi”.21 Dân chúng đợi ông Da-ca-ri-a, và lấy làm lạ sao ông ở lại trong cung thánh lâu như thế.22 Lúc đi ra, ông không nói với họ được, và dân chúng biết là ông đã thấy một thị kiến trong cung thánh. Còn ông, ông chỉ làm hiệu cho họ và vẫn bị câm.23 Khi thời gian phục vụ ở Đền Thờ đã mãn, ông trở về nhà.24 Ít lâu sau, bà Ê-li-sa-bét vợ ông có thai, bà ẩn mình năm tháng.25 Bà tự nhủ: “Chúa đã làm cho tôi như thế đó, khi Người thương cất nỗi hổ nhục tôi phải chịu trước mặt người đời”.

SUY NIỆM

Người đời vẫn thường nói: “cây độc không trái, gái độc không con” để nói về những người phụ nữ đã lấy chồng nhiều năm mà không thể sinh con. Cái suy nghĩ đó cũng đã tồn tại nhiều năm trong đất nước Do Thái. Cho nên bà Elizabeth – vợ của Dacaria – cũng phải ngậm ngùi trước sự đàm tiếu của nhiều người. Điều đó đã làm cho bà phải tủi hổ trong một thời gian dài. Nhưng Thiên Chúa đã thương đến đôi vợ chồng đạo đức này và ban cho họ một người con trai là Gioan. Từ biến cố đó, chúng ta có thể nhận ra hai bài học thật quý giá.

Đầu tiên, về phần của Dacaria, bổn phận của ông là làm việc phụng thờ Thiên Chúa, cho nên ông rất tin tưởng vào Chúa. Chắc chắn đã có nhiều lần ông cũng xin Chúa ban cho ông một mụn con. Thế nhưng, ở đây ta thấy một điều kỳ lạ là khi sứ thần loan báo việc Thiên Chúa đã nhận lời cầu khẩn của ông thì ông lại không tin. Nên ông mới hồ nghi: “Ông Dacaria thưa với sứ thần: Dựa vào đâu mà tôi biết được điều ấy? Vì tôi đã già, và nhà tôi cũng đã lớn tuổi”. Chẳng khác nào mình xin ai một thứ gì, đến khi họ cho mình thì mình lại không chấp nhận sự thật đó. Điều này phải chăng cũng đã từng diễn ra trong đời sống đức tin của mỗi người chúng ta. Chúng ta xin Chúa điều này điều khác, có khi Chúa cũng ban cho chúng ta và ban hơn cả điều chúng ta muốn, nhưng chúng ta lại không đón nhận. Chúng ta xin cho gia đình hạnh phúc, Chúa ban cho chúng ta sức khỏe và những điều kiện thuận lợi để làm việc hầu lo cho gia đình, chúng ta không nhận thấy đó là ơn Chúa ban, mà đôi khi còn dùng sức khỏe vào những cuộc vui không hay. Hoặc chúng ta xin bình an, Chúa cho chúng ta thật nhiều cơ hội để đến nhà thờ tham dự thánh lễ hay các giờ đạo đức để lãnh nhận ơn thánh, chúng ta lại khước từ để lao vào những sự hấp dẫn của thế gian, rồi trách Chúa: sao không cho ta bình an! Như vậy, điều quan trọng không phải là Chúa thực hiện những lời nguyện xin của ta chưa mà là ta có đón nhận những điều Chúa ban hay chưa!

Kế đến, chúng ta thấy những phụ nữ son sẻ trong thời Cựu ước: bà Sara, bà Rebecca, bà Rakhen, mẹ ông Samson, hay mẹ ông Samuel và Elizabeth, đã được Chúa ban những người con và những người con của họ đều là những người đã được Thiên Chúa chọn và dùng vào trong công trình vĩ đại của Ngài. Điều đó cho chúng ta nhận ra: trong sự bất lực của con người thì Thiên Chúa lại tỏ bày quyền năng của Ngài. Chẳng phải trong biến cố truyền tin, sau khi nói lời của Thiên Chúa, thiên thần Gabriel đã nói: “không có gì mà Thiên Chúa không thể làm được” hay sao! Thiên Chúa sẽ làm, sẽ thực hiện nếu con người sẵn lòng cộng tác vào kế hoạch của Ngài.

Ngày nay, dường như rất nhiều người đã bị ảnh hưởng bởi nền văn hóa sống vội, cho nên họ không đủ kiên nhẫn trước ơn thánh Chúa. Thời đại 4.0 làm cho người ta cứ muốn Chúa ban ơn này ơn nọ ngay tức khắc như thể một cú click chuột hay một cái lướt trên màn hình Smartphone. Thế nhưng, đó lại không phải là thánh ý của Chúa. Đức tin là một hành trình, và trên hành trình đó Chúa muốn ta luôn kiên nhẫn đợi chờ và phó thác vào quyền năng của Ngài. Mỗi người và mỗi việc xảy ra đối với những người tin đều nằm trong kế hoạch của Chúa. Thiên Chúa là Cha, chắc chắn Ngài sẽ dành những gì tốt nhất cho con người, hơn cả những gì họ mong đợi. Khi chúng ta tin tưởng vào Chúa, chắc chắn Ngài sẽ thực hiện những điều kỳ diệu trong cuộc đời chúng ta.

Lạy Chúa, Chúa vẫn đang ở bên chúng con nhưng nhiều khi chúng con lại tìm Chúa ở một nơi xa vời; Chúa vẫn yêu thương chúng con, nhưng nhiều khi chúng con lại than trách Chúa. Xin cho chúng con luôn biết tin yêu và phó thác tất cả vào tình yêu quan phòng của Chúa. Và như thế, chúng con mới tự tin để cất lên những lời mà Mẹ Maria từng nói: “Chúa đã làm cho tôi biết bao điều cao cả, danh Người thật chí thánh chí tôn”. Amen.

Nguồn: Giáo phận Phú Cường