Các Bài Suy Niệm Tin Mừng CN XXVIII TN Năm B

ĐI TÌM LẼ SỐNG

  Thưa Thầy, tôi phải làm gì để được sống đời đời?”. Người đặt câu hỏi ấy là một chàng thanh niên, một người trẻ như chúng ta vừa nghe trong bài Tin Mừng, chúng ta hãy theo anh để đi tìm cho đời mình một lẽ sống. Hầu như thời nào cũng thế, và đặc biệt là hôm nay, người ta thường lên án giới trẻ là yêu cuồng sống vội, sống bất chấp mọi chuẩn mực luân lý và đạo đức. Đấy là một thực tế không thể phủ nhận, vì báo chí và các trang mạng đã đăng tin mỗi ngày. Kỳ thực thì tiềm tàng nơi mỗi người đều có một khát vọng sống, đây là khát vọng của tất cả mọi người không phân biệt tuổi tác, nhưng đặc biệt là của người trẻ, vì nơi người trẻ, sức sống đang phát triển thật mạnh mẽ với cả một tương lai lâu dài đang mở ra trước mắt, và người trẻ lên đường đi tìm sự sống đời đời. 
    Anh thanh niên gặp Chúa và hỏi: “Thưa Thầy, tôi phải làm gì để được sống đời đời?”. Đức Giêsu đã trả lời anh: “Hẳn anh biết các điều răn: _Chớ giết người, chớ ngoại tình, chớ trộm cắp, chớ làm chứng gian, chớ làm hại ai, hãy thờ cha kính mẹ”. Những điều Đức Giêsu nói, chính là mười điều răn trong Cựu Ước, những điều răn này anh thanh niên đã giữ từ thuở nhỏ, nhưng sao lòng anh vẫn băn khoăn khắc khoải. Thì ra, tuy điều răn Cựu Ước là những chuẩn mực đạo đức và tâm linh, nhằm giúp lương tâm khỏi bị bóp méo, khỏi bị những ảnh hưởng xấu chi phối, nhưng nó vẫn có nét thụ động, vẫn chưa đủ đối với anh thanh niên nói riêng, và đối với người Kitô hữu nói chung. Thử nghĩ mà xem: tôi không giết người,không làm hại ai, như thế là tôi chu toàn điều luật, nhưng có thể tôi không giúp đỡ, không chia sẻ cho người cùng khốn. Ông phú hộ giàu có ngày ngày yến tiệc linh đình, ông ta đâu có làm hại gì anh chàng Lazarô nghèo khó nằm trước cửa nhà ông ta đâu, thế mà ông phú hộ bị trừng phạt trong hỏa ngục. Thì ra, điều răn chớ làm hại ai nói riêng, và cả mười điều răn Cựu Ước nói chung vẫn chưa đủ, vẫn còn mang tính tiêu cực, nên đã tạo ra trong tâm hồn người trẻ sự bức xúc, anh muốn tìm cái gì có tính tích cực, phong phú hơn.  Đến đây, Đức Giêsu đã mở ra cho anh thanh niên một chân trời mới, Ngài bảo: “Anh chỉ thiếu có một điều, là hãy đi bán những gì anh có mà cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời, rồi hãy đến theo tôi”. Và câu chuyện kết thúc như một nốt nhạc buồn, anh thanh niên buồn rầu bỏ đi vì anh có nhiều của cải. Anh buồn, và chính Đức Giêsu cũng buồn bã mà nói rằng: “Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu có vào Nước Thiên Chúa”.
   Câu chuyện anh thanh niên giàu có cũng có thể là câu chuyện của mỗi người chúng ta. Như anh thanh niên, bình thường ta giữ đạo tương đối dễ dàng: ta cũng đọc kinh dự lễ, ta không làm điều gian ác, chẳng bất công trộm cắp của ai, nhưng khi gặp mâu thuẫn giữa thực tế cuộc sống và đức tin, khi phải chọn lựa giữa Thiên Chúa và những giá trị trần gian, nhiều khi ta nao núng, bị giằng co, và không ít người đã vì những giá trị trần gian mà xa lìa Chúa, như anh thanh niên đã bỏ Chúa mà đi ; vì anh muốn giữ chặt những gì mình đang sở hữu, không muốn chia sẻ, không muốn cho đi. Đang khi đó, ta theo đạo để lựa chọn Chúa, vì chọn Chúa ta phải chấp nhận từ bỏ những gì ngăn cản ta đến với Chúa. Những cản trở ấy có thể là tiền bạc, danh vọng, chức quyền, lạc thú …; những cản trở ấy cũng có thể là một người mà ta gắn bó cách sai trái, một nơi chốn sa đọa mà ta khó có thể dứt bỏ; những cản trờ ấy cũng có thể là lòng tự ái, sự ganh tỵ, bất mãn … Việc từ bỏ những cản trở ấy sẽ khiến ta tiếc nuối và đau xót, nhưng lại giúp ta thoát khỏi mọi ràng buộc mà đến với Chúa, và có Chúa là có tất cả. Chính vì thế, khi thánh Phêrô hỏi Đức Giêsu: “Chúng con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy, chúng con được gì?”. Đức Giêsu đã trả lời là được gấp trăm ở đời này và được sự sống vĩnh cửu đời sau.
   Tóm lại, trên con đường lên Giêrusalem hôm xưa, Đức Giêsu mời gọi anh thanh niên giàu có bản tài sản, chia sẻ cho người nghèo mà theo Chúa, nhưng anh đã buồn bã khước từ. Còn chúng ta thì sao? Câu trả lời vẫn còn ở phía trước, vì nó còn tùy thuộc vào sự lựa chọn của mỗi chúng ta.
Antôn Trần Thanh Long, OP.

 KHO BÁU TRÊN TRỜI

         Bài Tin mừng hôm nay, chúng con được theo dõi một cuộc gặp gỡ và đối thọai của Đức Giêsu Kitô với một chàng thanh niên đạo đức. Cuộc đối thọai cho thấy Chúa  luôn đi đến với mọi người, lúc trong đêm tối như ông Nicôđêmô, lúc ở một ngôi làng như với một thiếu phụ bên bờ giếng Gia Cóp, lúc thì với một viên sĩ quan đến xin Người chữa lành bệnh cho con của ông, lúc với người đàn bà bị băng huyết nhiều chục năm có lòng tin tuyệt đối, nên được Chúa chữa lành. Và lần này, với chàng thanh niên “đã tuân giữ những lề luật từ khi còn tấm bé”, một người được Chúa tỏ lòng yêu quí ngay buổi đầu gặp gỡ. Anh hẳn đã nghe biết về Chúa từ lâu và mong muốn được nghe lời chỉ dạy của Người, hầu được hạnh phúc bất diệt ( được sống đời đời ). Chính vì vậy, anh đã thưa với Chúa bằng lời tung hô:” Lạy Thầy nhân lành “, một cách chúc tụng, theo tâm lý học đó là một cách giao tiếp tế nhị, khôn ngoan; một cách gây thiện cảm với người gặp gỡ lần đầu tiên. Chúa Giêsu nhắc khéo anh: ”Sao anh nói tôi là nhân lành ? “ và Người chỉ cho anh rằng chỉ có Thiên Chúa mới là Đấng nhân lành. Sau  khi đã nhắc lại cho  anh một số điều răn dạy trong đạo, chàng thanh niên đã tự nhận là người tuân giữ các lề luật. Chúa đã nhắc anh chỉ còn thiếu có một điều, đó là thực hành những điều anh đã học, đã biết trong cuộc sống: “ Anh chỉ thiếu có một điều, là hãy đi bán những gì anh có mà cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo tôi “. Nhưng anh đã sa sầm nét mặt và buồn rầu bỏ đi .
        Thái độ bỏ đi của anh, Chúa không hề tức giận, không lên án. Nhưng Người tiếc cho anh, một con người có nền tảng luân lý, đạo đức nhưng lại không bén rễ sâu trong cuộc sống. Anh có nhiều của cải, những của cải ấy là chính đáng do anh tạo lập được. Anh đã từng tuân giữ lề luật trong đạo, tức là không trộm cắp, lừa dối, gian lận; không làm hại ai để thu tích của cải, để làm giàu bất chính. Anh giàu có, điều đó không phải là một cái tội. Chúa tiếc cho anh vì anh chỉ lo tích lũy cho bản thân, gia đình mình mà không quan tâm đến những người  khốn khổ bên cạnh anh. Được Chúa chỉ dẫn con đường  nên trọn lành, anh đã không dám mạnh dạn bước theo vì sợ mất đi những gì mình đang có. Anh sợ rằng lời Chúa nói với anh là không có thực? Một kho tàng ở trên trời là những gì? có đảm bảo cho anh một cuộc sống thảnh thơi như hiện nay trên bước đường đi theo Chúa? Anh đã không tin tưởng vào Lời Chúa  giải đáp cho. Anh không có đủ can đảm để tiếp tục cuộc đối thọai, vì cho rằng điều Chúa dạy mà làm theo thì sẽ không biết “sẽ ra sao ngày sau “. Anh không hiểu rằng nếu tiếp tục nán lại lắng nghe Chúa nói, anh sẽ đón được những lời sau :”Thầy bảo thật anh em: Chẳng hề có ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, mẹ cha, con cái hay ruộng đất, vì Thầy và vì Tin Mừng, mà ngay bây giờ ở đời này, lại không nhận  được nhà cửa, anh em, chị em, mẹ,con hay ruộng đất  gấp trăm, cùng với sự ngược đãi , và sự sống vĩnh cửu đời sau “.      
          Lạy Chúa, đã bao lần trong cuộc đời con xin gặp gỡ Chúa để được nghe lời Người chỉ dạy, rồi con cũng đã bỏ đi. Con không tin thực vào lời Chúa, không dám nán lại trong tình yêu Chúa. Con chưa đủ can đảm dứt bỏ đi những gì con đang có, những thói quen, những dễ dãi của bản thân.  Chính vì vậy con vẫn ở xa lòng Chúa yêu thương, con  luôn cảm thấy lòng mình bất an, lo sợ. Cuộc sống thiếu đi niềm vui, niềm hy vọng, sự phấn khởi. Xin Chúa  giúp con nhìn lại cuộc đời mình, để  con có thể tìm ra được một kho tàng đích thực trên trời. AMEN.
                                                                                                                                                  Fx Đỗ Công Minh

GIA NGHIỆP  ĐỜI ĐỜI

Chuyện kể rằng: Vào thời chiến quốc, một hôm, có người đến dâng cho vua nước Sở một vị thuốc quí có thể giúp người ta trường sinh bất lão.

Viên quan cận thần chặn lại hỏi :

– Vị thuốc này có ăn được không ?

– Thưa, ăn được.

Tức thì viên quan ấy giựt lấy bỏ vào miệng. Truyện đến tai vua, ngài đùng đùng nổi giận:

– Đem mà chặt đầu nó đi.

Viên quan chắp tay vái :

– Nghe người dâng thuốc nói là thuốc bất tử lại ăn được, thần mới dám ăn. Thuốc bất tử nghĩa là ăn vào rồi thì không còn có thể chết được. Thế mà vừa nuốt khỏi miệng, thần đã sắp phải chết. Như vậy là thuốc tử. Tại sao người ta lại gọi là thuốc bất tử được?

Vua Sở, lúc bấy giờ, mới ngộ ra là mình bị lừa liền cho chém đầu người dâng thuốc.

Trường Sinh bất lão là giấc mơ của hầu hết con người trên thế gian này. Tuy nhiên, làm thế nào để có được nó thì không ai biết được. Phụng vụ Lời Chúa hôm nay sẽ chỉ cho chúng ta cách thức làm thế nào để đạt được sự sống vĩnh cửu.

  1. Hai bước cần thiết để có sự sống đời đời làm gia nghiệp

      Trước thái độ cung kính và thành tâm của một người khao khát muốn “có được sự sống đời đời làm gia nghiệp”, Đức Giêsu đã không dấu diếm. Ngài từng bước chỉ dẫn cho anh ta biết phải làm như thế nào. Quá trình này cụ thể đối với cá nhân người này gồm 2 bước:

     Bước thứ nhất: Người này phải giữ những điều răn như: “Chớ giết người, chớ ngoại tình, chớ trộm cắp, chớ làm chứng gian, chớ làm hại ai, hãy thờ cha kính mẹ.” Bước này xem ra không là vấn đề với người ấy. Anh đã làm từ lúc còn nhỏ. Điều đó làm cho Đức Giêsu cảm thấy có cảm tình. Ngài nhìn người ấy với ánh mắt trìu mến và “đem lòng yêu mến”.

    Bước thứ hai: Người ấy đã đi một bước dài khá tốt. Tuy nhiên, hãy còn một bước quyết định để có thể có được sự sống đời đời làm gia nghiệp. Bước này lại gồm ba hành động: (1) “Đi bán những gì anh có”; (2) “Cho người nghèo”; (3) “Đến theo tôi.” Muốn được sự sống đời đời làm gia nghiệp, tức là ở trên quê trời với Chúa, thì phải có kho tàng trên trời cộng với việc “đến theo” Đức Giêsu. Kho tàng trên trời được mua bằng tất cả những gì người ấy đang có và một lòng trắc ẩn đối với người nghèo. Thật ra, trong bước thứ nhất, Đức Giêsu đã cố tình không nêu hết mười điều răn của Chúa. Hầu hết những điều răn anh ta giữ từ nhỏ đều mang tính thụ động. Ngoại trừ một điều răn mang tính chủ động: “hãy thờ kính cha mẹ”, cũng chỉ mang tính nội bộ gia đình. Theo tác giả William Barclay, những hành vi của người ấy có thể được diễn giải thế này: “Trong cuộc đời tôi chưa hề làm điều gì hại ai”. Thế nhưng câu hỏi thật sự quan trọng hơn là: “Anh đã làm điều gì tốt cho ai với những gì anh đã được lãnh nhận?”. Người ấy chỉ thiếu một điều nhưng dường như là thiếu tất cả. Nếu đặt điều người ấy thiếu dưới ánh sáng của dụ ngôn “Ông nhà giàu và anh Ladarô nghèo khổ” (Lc 16,19-31) thì sẽ thấy điều anh ta thiếu lớn đến mức nào. Nó có khả năng hủy diệt anh ta mãi mãi.

   Bước thứ hai này đòi hỏi người ấy phải thoát ly khỏi những gì mình có, sẵn sàng từ bỏ mọi sở hữu vật chất trần thế. Hơn nữa, người ấy phải chạm đến nỗi đau của người nghèo, phải làm gì đó cho người nghèo. Và cuối cùng là “theo” Đức Giêsu. Với tư cách là môn đệ, người ấy sẽ làm việc của một công dân Nước Trời, vương quốc sự sống vĩnh cửu. Những hành động này diễn tả một sự nối kết tuyệt đối chặt chẽ với Chúa và với tha nhân, đặc biệt là những người nghèo khổ. Đó là đòi hỏi nền tảng trong lời rao giảng khai mạc của Đức Giêsu: “hãy hoán cải và tin vào Tin Mừng” (Mc 1,15). Dĩ nhiên, người ấy đã không có được sự sống đời đời làm gia nghiệp bởi lẽ người ấy vẫn yêu mến cuộc sống tạm bợ; người ấy không muốn rời bỏ khối tài sản kết xù của mình.

  1. Trở ngại của người giàu trên hành trình vươn đến “sự sống đời đời”

     Trước tình cảnh như thế, Đức Giêsu đã nói lên một thực tế lắm phũ phàng: “Những người có của thì khó vào Nước Thiên Chúa biết bao! (Mc 10,23). Dĩ nhiên, ai cũng biết là Đức Giêsu không khinh chê sự giàu sang, sung túc. Ngài càng không muốn đả phá lòng tin của người Do Thái về hồng ân được sống sung túc. Thực vậy, người Do Thái tin rằng: Người giàu sang là người được Chúa chúc phúc. Điều Đức Giêsu muốn nói đến là sức hút của của cải, tiền bạc. Chúng có khả năng làm cho người ta không còn nghĩ đến Chúa và không cần nghĩ đến tha nhân. Thỏa mãn với những giá trị vật chất người ta không buồn nghĩ đến sự sống đời đời. Coi trọng tiền của, người ta có thể coi nhẹ chân lý, công lý, nhân nghĩa và tha nhân. Niềm tin vào hồng ân sung túc làm cho các môn đệ đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác khi Đức Giêsu nói như than vãn: Người giàu có vào nước Thiên Chúa còn khó hơn con lạc đà chui qua lỗ kim (x. Mc 10,25). Đây là một lối nói ngoa dụ với ẩn ý rằng: Người giàu hầu như không thể vào Nước Thiên Chúa được. Các môn đệ có niềm tin vào sự chúc phúc của Thiên Chúa trên những người giàu sang, còn kẻ nghèo khó, bệnh tật thì thiếu sự chúc lành của Chúa. Hơn nữa, người giàu mới có những lễ phẩm tốt đẹp dâng lên Thiên Chúa và có khả năng làm phúc. Với những điều kiện tốt như thế mà khó vào Nước Thiên Chúa thì còn ai có thể được vào? Mấu chốt, chìa khóa Nước Trời nằm ở nơi Thiên Chúa. Thiên Chúa có khả năng biến điều không thể thành có thể miễn là con người biết “hoán cải và tin vào Tin Mừng” (Mc 1,15). Bằng chứng là Đức Giêsu đã công bố ơn cứu độ nhãn tiền cho Giakêu, một thủ lãnh của người thu thuế giàu sụ và là người tội lỗi. Giakêu đã biết dâng của cải của mình cho người nghèo và bồi thường cho những thiệt hại do mình gây ra và quan trọng hơn là ông đã mạnh dạn tìm kiếm và đón tiếp Đức Giêsu vào nhà mình, vào lòng mình (x. Lc 19,1-10).

  1. Viễn ảnh của sự sống đời đời

     Trước nghi vấn của thánh Phêrô cùng các môn đệ, Đức Giêsu như mở ra một viễn ảnh của sự sống đời đời mà người ấy muốn nhắm đến. Người ấy đã không bán tất cả những gì mình có mà cho người nghèo và theo Đức Giêsu, nên người ấy sẽ không được nếm trải viễn ảnh của một sự sống đời đời. Còn tất cả những ai dám “bỏ nhà cửa, anh em, chị em, mẹ cha, con cái hay ruộng đất, vì Thầy và vì Tin Mừng” thì ngay đời này sẽ “nhận được nhà cửa, anh em, chị em, mẹ, con hay ruộng đất, gấp trăm, cùng với sự ngược đãi, và sự sống vĩnh cửu ở đời sau” (x. Mc 10,29-30). Cụm từ “cùng với sự ngược đãi” được xen vào viễn ảnh tươi sáng của một đời sống vĩnh cửu là một lối diễn tả hoàn cảnh thực tế và hiện tại của người môn đệ Chúa Kitô. Hội Thánh thế kỷ thứ nhất đang chịu sự bách hại và các tín hữu qua mọi thời cũng không tránh khỏi những cơn bách hại, ngược đãi như thế. Dĩ nhiên, không thể hiểu rằng những người dám từ bỏ mọi sự để theo Chúa thì sẽ được giàu sang, phú quý hơn, được sở hữu nhiều nhà cửa ruộng vườn hơn người khác. Viễn ảnh Nước Trời, viễn ảnh của một sự sống vĩnh cửu là viễn ảnh của tình yêu, tình gia đình. Con dân Nước Trời không coi trọng của cải, sẵn sàng bỏ mọi sự làm của chung (Cv 2,44). Biên giới gia đình không còn giới hạn trong tương quan máu huyết, nhưng được mở rộng ra đến vô tận. Những thành viên của Giáo Hội sơ khai xem tất cả mọi người là anh chị em của nhau. Thánh Phaolô gọi Ônêximô là con của mình (Plm10). Ngài xem các công việc ngài thực hiện ở giữa những người Thêxalônica như là người y tá chăm sóc trẻ thơ và người cha khích lệ con mình (1Tx 2,7-12). Ngài gọi mẹ của anh Ruphô là mẹ của mình (Rm 16,13). Xem người khác như người nhà và đến bất kỳ nơi đâu cũng được đón tiếp như người nhà, là viễn ảnh tươi đẹp của cuộc sống người môn đệ Chúa Giêsu. Một lối sống gần Chúa và gần tha nhân nhất là hiện tại bình an và tương lai tươi sáng cho những ai mơ ước “sự sống đời đời làm gia nghiệp”.

.Linh mục Dòng Ngôi Lời