Nếu ý nghĩ tự tử chợt đến với bạn, vì bạn quá buồn, hãy phó thác đời mình cho Chúa Giêsu. Ngài cũng đã từng biết đến cô đơn.
Làm sao không bị sốc được khi nghe tin có người từ tử? Có cái gì đó thật khủng khiếp, và nỗi đau càng nghiêm trọng vì điều bí ẩn sâu xa vẫn còn bao quanh hành động này. Dù đây là đề tài khó, nhưng cũng cần nói về nó từ quan điểm kép. Trước tiên là từ quan điểm của người nghe được thông tin, sau là nói cho những người có ý tưởng tự tử. Điều quan trọng vẫn là nói về nó, cho dù có rủi ro khi nói về những đề tài nguy hiểm như vậy, và đúng là có nhiều rủi ro khi đụng đến các chủ đề tế nhị như thế. Nhưng chúng ta đừng làm ra vẻ: nếu chúng ta không nói về nó thì người khác sẽ nói, không một chút đắn đo.
Chỉ có Chúa mới biết được điều gì đang xảy ra trong tâm hồn của những người bên cạnh chúng ta.
Khi biết tin một người vừa tự tử, điều đầu tiên là kiềm chế và đừng đưa ra những phán đoán mang tính phân loại. Vì chúng ta không bao giờ biết được điều gì có thể đã xảy ra trong cuộc sống, trong lòng trí của người vừa đưa ra quyết định khủng khiếp là kết liễu đời mình. Chúng ta đâu biết người đó đã trải qua những đau khổ nào, hay cơn gió tuyệt vọng nào đột nhiên đã xâm chiếm người ấy, hoặc loại thử thách nào có thể người ấy đã muốn đối điện, có lẽ người đó đang trông mong, như trong một giấc mơ, có thể được chỗi dậy trong ngày sau hết. Chúng ta phải cầu nguyện liên lỉ xin Chúa sai sứ thần đến để an ủi người ấy trong cơn cám dỗ đến tột cùng. Và đó là lý do tại sao trong kinh Kính mừng, chúng ta xin Đức Mẹ cầu cho chúng ta trong giờ lâm tử, bởi vào thời điểm đó, bất luận là gì, chúng ta luôn cần một thiên thần đến trợ giúp chúng ta trong cuộc chiến cuối cùng, một trong những hành động đó của thiên thần như chính là hành động của Chúa Giêsu (Lc 22, 43).
Đó là mầu nhiệm lớn lao trong mối tương quan của con người với Thiên Chúa, của chính trật tự mà qua đó con người đối diện với cái chết của mình. Thực ra, mỗi một người đều phải đối diện với điều này, và ai có thể tự hào rằng mình biết được tâm hồn của con người, biết được điều gì đang xảy ra nơi người đó? Chúng ta thường là những khán giả kém may mắn của những vỡ kịch mà thậm chí chúng ta cũng không biết dù chỉ một lời đầu tiên. Và chính chúng ta đôi khi cảm thấy hạnh phúc hoặc bất lực vì không thể phó thác được, và vì vậy chúng ta phải liên lỉ cầu nguyện cho nhau: vì chỉ có Thiên Chúa mới biết được điều gì đang xảy ra trong tâm hồn của người mà chúng ta đang tiếp xúc.
Hãy tín thác vào Chúa ngay cả khi chúng ta không thấy rõ con đường mà Ngài dẫn chúng ta đi.
Nếu Giáo hội tuyệt đối lên án việc tự tử và coi đó như một trong những tội trọng, không phải vì chủ nghĩa cơ hội, mà vì đó là Mạc khải của Thánh kinh dạy chúng ta biết rằng mỗi cuộc sống của con người là một ơn Chúa ban và chúng ta không phải là chủ nhân của cuộc sống, cũng không phải là ông chủ ngày giờ sinh tử của mình. Đây không chỉ là một lệnh cấm mà người ta có thể nghi ngờ rằng nó bị áp đặt vì thận trọng. Thực ra đó là điều cấm, nhưng nó không được che lấp mặt khác của Mạc khải: Thiên Chúa có một tình yêu riêng biệt dành cho mỗi người chúng ta. Khi tiên tri Isaia nhận từ Thiên Chúa những lời sau đây để trao lại cho dân: “ngươi thật quý giá trong đôi mắt của Ta” (Is 43, 4), vị tiên tri loan báo điều mà Chúa Giêsu đã xác nhận cách dứt khoát: Thiên Chúa chăm sóc mỗi người chúng ta bằng tình yêu đặc biệt. Ngài dành riêng cho mỗi người chúng ta, những con người bất trung và hay thay đổi, một sự quan tâm đặc biệt, điều mà chúng ta không hề nghĩ ra.
Vì vậy, chúng ta cần nhớ đến tình yêu mà nhờ đó chúng ta được yêu, và chúng ta phải phó thác vào Thiên Chúa, dù chúng ta không thấy được nhiều điều tốt đẹp trên những con đường mà Ngài dẫn chúng ta đi. Khi Chúa Giêsu nói: “Các con hãy cầu nguyện liên lỉ”, Ngài không có ý gì khác cho bằng : “các con hãy luôn luôn nghĩ về Thiên Chúa của các con: Ngài là Cha, Đấng chăm sóc chúng ta. Vì nếu Ngài chăm sóc cho hoa đồng cỏ nội nên đẹp đẽ, cho từng con chim nhỏ bé trên trời, thì Ngài càng chăm sóc cho chúng ta nhiều hơn, vì chúng ta là những đứa con được Ngài yêu thương. Trước hết cần phải cố gắng làm bạn với Chúa, tất cả mọi thứ còn lại sẽ được thêm vào”.
Điều mà mọi người cần nữa là cần một người để nói chuyện. Không phải để trò chuyện một cách hời hợt, nhưng để thiết lập một cuộc đối thoại từ con tim đến con tim, với sự thật: ai tìm thấy được điều đó thì kể như là người hạnh phúc nhất giữa muôn người. Có quá nhiều nỗi cô đơn không thể chịu nổi, con người không được tạo ra để sống một mình, cần phải có hơi ấm. Nhu cầu về cộng đồng và tình huynh đệ đích thực là điều cần thiết, và thậm chí là nhu cầu cơ bản: không có nó, cánh cửa tuyệt vọng sẽ mở ra.
Những quan điểm rất tầm thường của chúng ta
Chúng ta đã quên rằng số phận của chúng ta là vĩnh cửu. Tuy nhiên, chúng ta nghĩ chưa tới những gì Chúa Giêsu thường xuyên lặp lại, tức là thời gian dành cho chúng ta trên thế gian là thời gian chuẩn bị cho một cuộc sống khác: điều này sẽ kéo dài khoảnh khắc vĩnh cửu, ở trong Thiên Chúa hoặc không ở trong Ngài, đây là sự chọn lựa tùy thuộc vào chúng ta và chúng ta không được lãnh phí cơ hội của mình. Chắc chắn, Thiên Chúa là Đấng xót thương, nhưng Ngài không thể cho phép làm điều gì nếu mãi mãi thiếu Ngài. Kết thúc cuộc đời mình cách có ý thức và tự nguyện là tự quyết định đặt mình cách dứt khoát bên ngoài sự hiện diện của Thiên Chúa. Không có gì tệ hơn và sẽ là sai lầm khi nghĩ rằng, chấm dứt những chuỗi ngày của mình trên trần gian sẽ thúc giục việc lên trời nhanh chóng hơn. Bởi vì chúng ta không phải là ông chủ của thời gian, chúng ta ở trong tay Chúa, chỉ có Ngài mới biết chúng ta cần gì.
Mặt khác, chúng ta sống với một viễn tượng duy nhất là thiết lập trên trần gian một cuộc sống thuần túy sung túc về vật chất. Thông qua quảng cáo rầm rộ, những đám đông không có khả năng tự vệ bị nhập tâm bởi một lý tưởng thành công tiêu chuẩn, mà nếu không có được nó thì cuộc sống chẳng còn gì, không đáng sống. Sau đó một mô hình được áp đặt để rồi chúng ta tin rằng mình không còn tồn tại nữa. Nhận thức như vậy quá hạn hẹp, tương lai vì vậy mà bị khóa chặt, con người bị dẫn đến tuyệt vọng: không thành công trên thế gian, với loại thành công đó, nó kết án chúng ta không hiện hữu. Cuộc sống trên thế gian chỉ là khởi đầu của một cuộc phiêu lưu, trong đó cái chính yếu vuột khỏi tầm mắt của chúng ta: viễn tượng của chúng ta là Nước trời, và Nước trời là ở với Thiên Chúa. Lời hứa mà Chúa Giêsu hứa ban cho chúng ta là chia sẻ cuộc sống thần linh của Ngài với Chúa Cha cho đến đời đời, và không có gì cấp thiết hơn đối với chúng ta là không được bỏ lỡ cuộc hẹn này.
Cám dỗ tự tử là thứ cám dỗ nghi ngờ số phận bất diệt này, là nghĩ rằng có thể chấm dứt mọi vấn đề của cuộc sống, chấm dứt mọi nỗi buồn nặng nề đang phải mang vác, bằng cách xóa bỏ mọi thứ ngay lập tức, là khiến chúng ta nghĩ rằng không có kiếp sau và cái chết có lẽ là giải pháp. Điều này chỉ đúng nếu cái chết là dấu chấm hết. Nhưng ai có thể nói được gì về nó? Dù sao đi nữa, đối với Chúa Giêsu thì ngược lại. Khi hứa cho tên trộm được ở với Ngài trên thiên đàng (Lc 23, 43), Ngài xác nhận điều Ngài vẫn thường nói: “Lòng anh em đừng xao xuyến! Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy. Trong nhà Cha Thầy, có nhiều chỗ ở; nếu không, Thầy đã nói với anh em rồi, vì Thầy đi dọn chỗ cho anh em. Nếu Thầy đi dọn chỗ cho anh em, thì Thầy lại đến và đem anh em về với Thầy, để Thầy ở đâu, anh em cũng ở đó. Và Thầy đi đâu, thì anh em biết đường rồi.” (Ga 14,1-4).
Gửi đến tất cả những ai có những suy nghĩ đen tối
Nếu ý nghĩ tự tử chợt đến với bạn, vì bạn quá buồn, hãy phó thác đời mình cho Chúa Giêsu. Ngài cũng đã từng biết đến thảm cảnh của nỗi cô đơn này, bị bạn bè bỏ rơi, không còn được coi trọng, không còn niềm hy vọng của loài người; nhưng Ngài đã tín thác vào Chúa Cha, đã đặt niềm tin tuyệt đối vào Cha. Ngài đã để Cha hướng dẫn trong lúc gian truân khủng khiếp, vì Ngài biết rằng Cha trên trời không bỏ rơi con của mình, nhưng an ủi, khích lệ và trông nom.
Các bạn hãy nghĩ về thiên đàng, hãy nghĩ về nơi mà Thiên Chúa đã dành riêng cho bạn khi ở bên Ngài, và Ngài sẽ ban cho bạn điều đó khi giờ của bạn đã điểm. Bạn hãy van cầu Đức Trinh nữ Maria giúp đỡ, và thay vì cứ mãi nghĩ về bản thân, thì hãy loại bỏ nó ra khỏi bản thân để nhìn vào người khác. Họ cần chúng ta, họ đang đợi điều chúng ta đang đợi: một nụ cười, một cử chỉ, sự hiện diện, một lời nói đơn sơ và chân thật…. các bạn hãy ngước mắt lên, đừng nhìn xuống đất nhưng hãy nhìn lên trời. Con tim của các bạn thật vĩ đại, vĩ đại hơn nhiều so với bạn nghĩ, nó được tạo ra cho Thiên Chúa, cho cuộc sống đời đời, cho hạnh phúc vĩnh cửu; bạn mãi mãi sẽ ở đó trong giờ Chúa đã chọn.
G. Võ Tá Hoàng chuyển ngữ