Niềm tin trong cơn đại dịch

“Ai trong chúng ta cũng thích biển lặng sóng yên, nhưng giông tố lại giúp ta nhận ra mình: yếu đuối, chao đảo, mong manh, bất lực, không đủ khả năng đương đầu với bao thách đố. Giông tố đưa ta đến với Ðức Giêsu, và phó thác cho sự trợ giúp của Ngài” ( Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, Sj )

Đã hơn một năm rưỡi trôi qua kể từ khi đại dịch Covid-19 bùng phát tại Vũ Hán, rồi sau đó nhanh chóng lan qua nhiều quốc gia khác trên thế giới. Nhân loại phải đối diện với nhiều khó khăn, phức tạp về mọi phương diện trong cuộc sống, trong đó đời sống tâm linh cũng bị ảnh hưởng không kém. Con người dường như đang thích nghi và quen dần với cuộc sống mới khi có thêm một thành viên mới lạ, một vị khách không mời mà tới bỗng đâu xuất hiện: Virus Corona

Virus corona đúng là vị khách không mời mà tới nhưng lại đem đến cho thế giới nhiều bài học ý nghĩa. Linh mục nhà văn Nguyễn Trung Tây trong buổi phỏng vấn trên đài Vietcatholic về đề tài “Những suy tư thần học về đại dịch Covid-19” dí dỏm gọi Virus Corona là “Ngôn sứ Sars-Cov-2”.

Mang kiếp làm người, không ai có thể tránh khỏi những bão tố của cuộc đời, nó như một định luật tất yếu của cuộc sống. Bão tố cuộc đời có khi là những tai nạn, những hiểm nguy, những trái ý, thất bại, những điều không may xảy đến ngoài ý muốn, cũng có khi là những con sóng nhấp nhô lúc bừng, lúc lặng trong tâm hồn của mỗi người.

Tin mừng Mc 4,35-41 trong Chúa nhật thứ 12 thường niên năm B vang lên trở thành sứ điệp đầy ý nghĩa về niềm tin của con người vào Thiên Chúa, đặc biệt trong cơn đại dịch Covid-19 đang hoành hành như hiện nay. Nhìn vào hình ảnh của các Tông đồ khi đối diện với trận cuồng phong, ta thấy được phần nào về thế giới, về thái độ của con người khi đối diện với bão tố của cuộc đời. Vậy thái độ đó là gì?

  1. Thái độ của con người trước bão tố cuộc đời

Một trận cuồng phong nổi lên, sóng ập vào thuyền khi Chúa Giêsu đang cùng các Tông đồ trên thuyền đi qua “bờ bên kia” (Mc 4,37). Bờ bên kia là vùng Thập Tỉnh, nơi ở chủ yếu của dân ngoại. Các Tông đồ cảm thấy hoang mang, sợ hãi, dường như các ông không còn đủ bình tĩnh để biết mình phải làm gì. Các ông cầu cứu đến Thầy Giêsu nhưng các ông thấy Thầy vẫn đang dựa đầu vào chiếc gối mà ngủ ở đàng lái (Mc 4,38a). Các ông trách Thầy “Thầy ơi, chúng ta chết đến nơi rồi, Thầy chẳng lo gì sao?” (Mc 4,38b).

Thái độ của các Tông đồ trước trận cuồng phong cho ta thấy được điều gì nơi chính mình?

Ta có thái độ nào? Phản ứng của ta ra sao? Suy nghĩ của ta như thế nào? Và nhất là niềm tin của ta vào Thiên Chúa ở mức độ nào khi đối diện với những nghịch cảnh của cuộc đời, đặc biệt trong bối cảnh đại dịch Covid-19 vẫn đang hoành hành?

Nhiều người hoang mang, sợ hãi, thậm chí bị stress, mất niềm tin vào Thiên Chúa vì những khó khăn xảy đến do đại dịch Covid-19: thất nghiệp, nghèo đói, khủng hoảng kinh tế, đau khổ vì mất người thân, áp lực công việc nơi các bác sĩ, nhân viên y tế…Còn rất nhiều khó khăn khác mà con người vẫn đang phải đối diện từng ngày, từng giờ khi đại dịch vẫn còn hoành hành.

Con người tự hỏi: liệu Thiên Chúa ở đâu trong biến cố này? Ngài có đang “ngủ” không? Ngài có nghe thấy tiếng con cái Ngài đang ngày đêm kêu van lòng thương xót của Ngài không? Qua những kinh nghiệm trong đời sống đức tin, ta nhận ra rằng chỉ trong khó khăn, nghịch cảnh, ta mới biết thật về niềm tin của ta vào Thiên Chúa. Có khi nào ta cũng trách Chúa như các Tông đồ xưa “Thầy ơi, chúng ta chết đến nơi rồi, Thầy chẳng lo gì sao ?” (Mc 4,38b).

  1. Quyền năng và lòng thương xót của Thiên Chúa

Bản chất của Thiên Chúa là tình yêu, vì thế làm sao Ngài có thể làm ngơ trước những đau khổ, những giông tố xảy đến cho con người vốn là loại thụ tạo được Ngài yêu thương hết mực như người cha đối với con mình (Hs 11,1) Vậy tại sao trong cơn bão tố, cuồng phong ập đến mà Thầy Giêsu vẫn ngủ? Ngài không quan tâm, lo lắng gì sao?

Chúa ngủ, Chúa thinh lặng, không phải vì Ngài không biết hay không quan tâm nhưng chính là Ngài đang muốn dạy các Tông đồ một bài học. Ngài muốn cho các ông thấy được niềm tin của các ông dành nơi Chúa như thế nào? Các ông có đủ kiên nhẫn đối diện với trận cuồng phong để tín thác vào quyền năng và lòng thương xót của Ngài không?

Trong cơn đại dịch, ta vẫn cầu nguyện rất nhiều, xin Chúa cho cơn đại dịch mau chấm dứt nhưng cho đến bây giờ đại dịch vẫn còn tiếp tục và bùng phát, nhiều khi ta cảm thấy như vắng bóng Thiên Chúa, Ngài có đang “ngủ” không?

Vâng, nếu như Ngài có đang “ngủ” thì ta vẫn an tâm vì Ngài chính là vị thuyền trưởng đang ở đàng lái đồng hành với ta. Dù bão tố, cuồng phong đến đâu, nếu có Thầy Giêsu mọi sự đều sẽ ổn. Điều quan trọng là ta hãy tin tưởng kêu lên Ngài như các Tông đồ xưa, ta đừng để mình bị Chúa trách: “Sao kém lòng tin”

Vâng, ta cứ tin rồi Ngài sẽ “thức dậy, ngăm đe gió, và truyền cho biển: “Im đi! Câm đi!” (Mc 4,39).

 Đứng trước những trận cuồng phong, con người dần nhận ra sự giới hạn, mong manh của phận người, con người thấy mình bất lực trước sức mạnh đáng sợ của bão tố cuộc đời.

Virus Corona làm cho nhiều người khiếp sợ, nhưng có một loại virus đáng sợ hơn, đó là virus của lòng người thiếu lương thiện thể hiện qua sự ích kỷ, tham lam, kiêu căng, thù hận, ghen ghét… Con người đã có lúc tự mãn nghĩ rằng “mình làm được mọi sự” nhưng qua biến cố đại dịch Covid-19, làm sao con người dám tiếp tục tự hào về điều đó.

Chỉ có Thiên Chúa là Đấng quyền năng mới làm được mọi sự vì Ngài là chủ của muôn loài. Con người vốn mỏng manh, yếu đuối và giới hạn nhưng “sức mạnh của Thiên Chúa biểu lộ trọn vẹn nơi sự yếu đuối của con người” (2 Cr 12,9). Thiên Chúa chỉ muốn nơi ta một điều, đó là tin và Ngài. Niềm tin sẽ dẫn ta đến ơn cứu độ, niềm tin cho ta hy vọng một ngày không xa, con sóng đại dịch Covid-19 sẽ mau chấm dứt. Gió covid sẽ tắt, và biển đại dịch sẽ lặng như tờ nhờ quyền năng và lòng thương xót của Thiên Chúa. Chỉ cần có Chúa, chỉ cần ta vững tin và kiên nhẫn phó thác vào tình thương của Thiên Chúa rồi mọi sự sẽ bình yên trở lại.

“Ngôn sứ Sars Cov-2” mang lại cho ta nhiều thông điệp ý nghĩa, ta hãy nhìn mọi sự trong cái nhìn của đức tin rồi ta sẽ thấy nhiều “phép màu” hiện ra, tình Chúa và tình người luôn thể hiện trong mọi biến cố. Ta đừng hoang mang, sợ hãi nhưng “mọi âu lo, trút cả cho Thiên Chúa vì Người chăm sóc anh em” (1Pr 5,7). Cuộc sống mới của thế giới khi có thêm “thành viên mới” chắc chắn sẽ có nhiều thay đổi nhưng dù trong hoàn cảnh nào “Thiên Chúa làm cho mọi sự đều sinh ích cho những ai yêu mến Người” (Rm 8,28).

Lạy Thầy Giêsu, mang kiếp làm người, khi đối diện với cuộc sống đầy biến chuyển và phức tạp, con không thể tránh khỏi những trận cuồng phong, bão tố của cuộc đời. Có khi là do ngoài ý muốn nhưng cũng có khi do chính con tự tạo nên. Dù trong hoàn cảnh nào, con tin Thầy vẫn luôn đồng hành bên con, cùng con lênh đênh trên chiếc thuyền cuộc đời. Con an tâm vì có Thầy, nếu một lúc nào đó đức tin của con bị chao đảo bởi sóng gió cuộc đời hay chính trong lòng con, con xin Thầy ban thêm ơn đức tin cho con, xin vực con lên, xin kéo con ra khỏi vòng xoáy của sóng gió cuộc đời để cùng với Thầy, con cập bến bình an trên Nước Trời. Amen

Sương Mai

(Bài viết được tác giả gửi đến dongten.net)

(M. Quỳnh Ngọc sưu tầm)