Suy niệm Lời Chúa – Thứ ba tuần XIII mùa thường niên – Mt 8, 23-27

Tin mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Matthêu (8,23-27)

23 Khi ấy, Đức Giê-su xuống thuyền, các môn đệ đi theo Người. 24 Bỗng nhiên biển động mạnh khiến sóng ập vào thuyền, nhưng Người vẫn ngủ. 25 Các ông lại gần đánh thức Người và nói: “Thưa Ngài, xin cứu chúng con, chúng con chết mất!”. 26 Đức Giê-su nói: “Sao nhát thế, hỡi những người kém lòng tin!”. Rồi Người trỗi dậy, ngăm đe gió và biển: biển liền lặng như tờ. 27 Người ta ngạc nhiên và nói: “Ông này là người thế nào mà cả đến gió và biển cũng tuân lệnh?”.

SUY NIỆM

Trình thuật Tin mừng theo thánh Matthêu diễn tả sự kiện: Chúa Giêsu và các môn đệ đang trên thuyền lênh đênh giữa biển cả. Khi gặp biển động, sóng mạnh ập vào thuyền. Các môn đệ hoảng sợ. Các ông đánh thức Chúa Giêsu dậy và xin Người cứu. Chúa Giêsu trách họ kém lòng tin và truyền cho sóng gió yên lặng.

Theo quan niệm cổ xưa, biển là nơi trú ngụ của các thần dữ. Trong vũ trụ rộng lớn đầy sóng gió bão táp, con người phải chao đảo ngả nghiêng giữa muôn vàn lớp sóng lầm lỗi, giữa những chống đối Thiên Chúa, những hận thù chiến tranh… Tìm cứu thoát ở đâu? Chúa Giêsu đã đến ở với loài người trên cùng một chiếc thuyền. Bằng một lời quyền năng, Người truyền sóng gió yên lặng. Người tỏ uy quyền Thiên Chúa trên các quyền lực sự dữ, để cứu thoát con người. Con người sẽ ra sao nếu không có Người? Người luôn hiện diện với ta, ngay cả những lúc tưởng như vắng mặt, để cứu giúp ta khỏi cảnh khốn cùng vì Người là Thiên Chúa quyền năng và yêu thương. Người đòi hỏi nơi ta lòng tin và phó thác.

Hình ảnh con thuyền lênh đênh ngoài biển khơi, bị chao đảo và dập vùi bởi những triền sóng lớn, là hình ảnh con thuyền mỗi người còn đang trên đường về quê Trời. Hình ảnh những người trên con tàu đó hốt hoảng, sợ hãi bởi tiếng gió hú, tiếng biển gầm, và bởi mây mù che phủ giữa đại dương, là hình ảnh của mỗi chúng ta trước những hy sinh và thử thách của cuộc đời.

Trên đường về quê Trời, giữa muôn sóng gió của biển trần, nhiều lần chúng ta đã hốt hoảng và run sợ. Cũng như các tông đồ lúc gặp nạn giữa biển, khi thuyền các ông gần chìm và tưởng chừng như sắp chết, đã kinh hãi kêu cầu Chúa Giêsu, trong khi Người lại đang ngủ trên thuyền họ: Họ đánh thức Người và nói: “Lạy Thầy, chúng tôi sắp chết mà Thầy để mặc kệ sao?”. Bấy giờ Người chỗi dậy, quở gió và truyền cho biển: “Hãy yên đi!”. Gió ngừng thổi và biển lặng như tờ. Rồi Người hỏi các ông: “Sao nhát đảm thế? Tại sao lại yếu tin?” (Mc. 4,36-40) .

Phải chăng vì ngủ say nên Chúa Giêsu không biết các môn đệ của Người đang lo lắng, sợ hãi? Phải chăng vì ngủ say nên Chúa Giêsu không biết con thuyền chở mình đang gặp nạn? Phải chăng vì ngủ say nên Chúa Giêsu không biết biển cả đang gầm thét vì giông bão?

Trên đường về thiên quốc, những lúc thuyền hồn chúng ta tưởng chừng như sắp bị chìm đắm. Những lúc đó, chúng ta cũng có cảm tưởng là Chúa không có ở trên thuyền, hoặc có mà đang ngủ.

Đó là những lúc mỗi chúng ta: một mình bị đau khổ, bị hiểu lầm, bị vu khống, bị thử thách nghiền nát tâm hồn và dập vùi thân xác. Đó là những lúc chúng ta: một mình phải chống chọi với ma quỉ, thế gian, và xác thịt; là những lần nghe theo những cám dỗ, mời gọi đi tìm những của phù vân, đi tìm trần thế, hoặc tìm hưởng thụ những khoái lạc vật chất.

Thuyền hồn chúng ta càng ra khơi, chúng ta càng nhận ra cuộc hành trình là một thách đố, một cuộc phiêu lưu, mạo hiểm tinh thần mà chỉ những ai tin tưởng vào Thiên Chúa mới dám can đảm, vững tay chèo lái. Vì thế, khi biết tin tưởng và phó thác nơi Thiên Chúa, chúng ta sẽ vượt qua mọi sóng gió bão táp cuộc đời, và thuyền sẽ cập bến bình an.

Lạy Chúa Giêsu, trên mọi bước đường đời con đi là những cạm bẫy giăng mắc đó đây. Dù con đi giữa ban ngày. Dù con đi trong đêm tối. Dù mưa hay nắng, sương mù hay trời quang mây tạnh. Dù con tiến tới, hay dù con thụt lùi, tất cả đều gặp thử thách khiến con thâm tín rõ ràng hơn sự cần thiết phải có Chúa ở bên, đồng hành và giúp đỡ con. Xin Chúa củng cố đức tin của con, để con biết tin tưởng và phó thác nơi Ngài. Amen. 

Nguồn: Giáo phận Phú Cường