ÔNG CHA XỨ
“Đi tu làm gì con ơi.
Tao thấy mấy Ông Cha đi tu có sung sướng gì đâu?
Sáng sớm đã dậy Dâng lễ, ngày mưa cũng như ngày nắng, mùa đông giá rét cũng như ngày hè nóng nực, vẫn đầy đủ.
Rồi lại dạy giáo lý rồi tập hát,…
Giảng lễ thì cả mấy trăm người nghe, lễ xong người ta ra về, tay trong tay ấm áp, bố mẹ con cái vui vẻ cười nói, còn Ông thì lủi thủi dọn đồ lễ, đóng cửa tắt điện nhà thờ một mình, lễ về mới cắm lại ít cơm nguội còn lại của bữa trưa với hâm lại ít tép khô của mấy bữa trước ăn vậy.
Ăn xong dọn dẹp thu xếp cũng đã muộn, lại còn xem sách vở, giấy tờ các kiểu, rồi còn chuẩn bị bài giảng lễ sáng hôm sau.
Chưa kể lúc xây dựng nhà thờ tao còn thấy ổng thay đồ ra phụ hồ mặt lấm lem đó thôi
Ngày nào cũng thế, toàn những việc không tên, chuyện giáo xứ, chuyện gia đình, chuyện trên trời dưới đất… tất cả vào Ông Cha.
Tao thấy nhà tao có hai đứa con, để mà chiều lòng chúng nó thì quá mệt vậy mà tao thấy một mình Ông lo cho cả giáo xứ cả mấy nghìn người giáo dân, vừa lòng người nọ thì mất lòng người kia,vừa lòng hội đoàn nọ thì mất lòng hội kia…! Có ai hiểu và thông cảm cho Ông đâu.
Khỏe mạnh thì không sao, những ngày trái gió trở trời mà chẳng may bị ốm thì rõ khổ. Người ta còn có vợ có chồng hay con cái chăm sóc, còn Ông thì phải tự một thân một mình chăm sóc cho mình, hay là những lúc buồn chắc các ông cũng cần phải có người để nói chuyện hoặc là tâm sự chứ nhể?
Tao thấy có nhiều người ngồi chơi ở nhà tao, thấy Ông Cha đi qua thì chào rối rít, mà sau đó thì bàn tán nói xấu này nọ, chê Ông Cha xứ già, làm lễ lâu, đọc không rõ, còn bảo là Ông dạy giáo lý vớ vẩn,…
Tao thấy ai rồi mà chả già, với lại Ông làm Cha thì được học hành đàng hoàng thì phải hơn mấy ông giáo dân chứ, thế mà họ lại còn chê là dạy vớ vẩn.
Mà hình như giáo dân chỉ muốn biến các Ông thành công cụ hay là nô lệ để phục vụ cho vừa ý họ, vừa lòng thì không sao, không may phật ý chút là quay lại nói này nói nọ, rồi so sánh Ông này với Ông kia…!
Còn nữa chứ, chẳng biết giáo dân cho Ông được nhiều hay ít, mà họ bảo là Ông này cứ có tiền là xong hết. Chắc họ nghĩ mấy Ông Cha này là tham quan.
Mà tao thấy giáo dân có cho hay biếu được cái gì, thì Ông cũng cho hết vào nhà thờ hoặc là cho bọn nhỏ học giáo lý chứ có dành riêng cái gì cho Ông đâu.
Tấm lòng của các Ông cao cả với lại hy sinh như thế mà vẫn có người chê trách các Ông. Giáo dân đã chẳng giúp đỡ thì thôi lại cứ còn chia rẽ.
Tao thấy giáo dân có nhiều người ích kỷ lắm, đã chẳng làm được gì mà lại còn chê bai người khác. Nhưng mà lạ cái là lúc nào tao cũng thấy các Ông ấy vui vẻ. Chắc các ông có niềm vui riêng. Tao nghĩ mà thương các Ông!”
——————————————
Ước gì giáo dân hiểu được điều này!!!
Kim Sang – Sưu tầm